Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 638

Cập nhật lúc: 2024-12-23 15:17:27
Lượt xem: 36

Hoàng Thịnh chậc lưỡi lắc đầu, rồi nhanh chóng đuổi theo Tống Kim An.

Phan Nhược Nhân cắn môi, trong lòng không khỏi mắng thầm Cố Nguyệt Hoài là đồ không biết liêm sỉ. Nhưng nghĩ đến những lời Điền Tĩnh từng nói, gương mặt cô ta dần bình tĩnh trở lại.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Nhiều người nghĩ cách vẫn tốt hơn, huống hồ Điền Tĩnh là người hiểu rõ Cố Nguyệt Hoài , cô ta cấp chủ ý hẳn là có thể dùng .

Yến Thiếu Ngu , sẽ chỉ thuộc về cô ta. Nếu không chiếm được, cô ta cũng không để bất kỳ ai khác có được anh !

Yến Thiếu Ngu đối diện với ánh mắt đầy cảm xúc của Cố Nguyệt Hoài. Hàng lông mày của anh khẽ giật, nhưng không nói lời đồng ý cũng không từ chối.

Khuôn mặt Cố Nguyệt Hoài rạng rỡ hơn hẳn. Nụ cười của cô giống như ánh mặt trời ban mai, khiến người đối diện nhất thời cảm thấy hoa mắt.

"Vậy anh đợi tôi nhé. Tôi đi lấy giá vẽ, sẽ trở lại ngay!"

Yến Thiếu Ngu khẽ thở dài, cảm xúc trong mắt anh phức tạp đến khó tả.

Anh không rõ, tại sao hai người chỉ mới quen biết không lâu, mà Cố Nguyệt Hoài lại có thể nắm bắt chính xác từng suy nghĩ của anh như vậy.

Cảm giác này vừa mới lạ, vừa khiến anh bối rối, thậm chí xen lẫn chút mất mát , nói chung là rất phức tạp .

Khi Cố Nguyệt Hoài cầm giá vẽ đi ra, quả nhiên Yến Thiếu Ngu vẫn đứng đó chờ, dù những thanh niên tri thức khác đều đã rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/638.html.]

Cô chạy đến, khuôn mặt ánh lên sự phấn khởi, nhẹ nhàng nói:

"Chúng ta cũng đi thôi."

Yến Thiếu Ngu nhìn cô, môi mỏng khẽ mím lại, không nói gì, chỉ xoay người lấy sọt tre, rồi bước về phía đầu thôn.

Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng bước theo, cô vừa đi vừa nói:

"Trong thôn đang thiếu lương thực, tôi biết một nơi có ruộng sắn, lát nữa sẽ dẫn mọi người qua đó."

Nga

Cô nghiêng mặt nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ chăm chú. Dáng vẻ của Yến Thiếu Ngu thật khiến người ta không thể rời mắt – ngay cả khi anh lạnh lùng, không mở lời, vẫn có một sức hút khó cưỡng.

Yến Thiếu Ngu nhíu mày, giọng nói trầm thấp:

"Củ đậu ?"

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cười đáp:

"Đúng vậy, là một ruộng củ đậu rất lớn. Luộc chín ăn sẽ rất chắc bụng."

Bước chân hai người đều nhanh, chẳng mấy chốc đã đến đầu thôn. Khi họ đến, liền nhìn thấy một nhóm người đang tụ lại, trò chuyện ríu rít. Trong đó, Điền Tĩnh đứng bên cạnh Vương Phúc, không biết cô ta đã nói gì, nhưng vẻ mặt của Vương Phúc thoáng chút ngập ngừng, ánh mắt ông không khỏi liếc về phía Cố Nguyệt Hoài đang thong thả đi đến.

 

Loading...