Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 619
Cập nhật lúc: 2024-12-22 21:01:42
Lượt xem: 18
Cố Đình Hoài dẫn đầu bước ra cửa, đáp ngắn gọn:
"Đi xem thử."
Cố Chí Phượng vội xỏ giày, theo sát anh cả ra ngoài. Trước khi đi, ông quay lại dặn dò anh ba:
"Thằng ba, con ở nhà trông Thiếu Đường. Lỡ cô bé tỉnh dậy không thấy ai thì sao?"
Cố Tích Hoài gật đầu, bước sang phòng Cố Nguyệt Hoài kiểm tra. Thấy Yến Thiếu Đường vẫn ngủ say, không bị tiếng chuông đánh thức, anh mới yên tâm trở lại.
Nga
Ở đầu thôn , các xã viên tụ năm tụ ba, lầm lũi đạp gió lạnh tập trung.
Vương Phúc giơ cao đèn bão, nói lớn:
"Các đồng chí, điểm thanh niên trí thức của đại đội chúng ta có một đồng chí nữ đến giờ vẫn chưa về. Có ai trong các vị từng gặp cô ấy không? Đêm hôm khuya khoắt, cô ấy là một nữ đồng chí, nếu có chuyện gì không hay, đây là vấn đề rất nghiêm trọng. Tôi yêu cầu mọi người, ai biết thì phải nói, không được giấu diếm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/619.html.]
Nói xong, ánh mắt ông lướt qua đám đông, vẻ mặt nặng nề.
Bên dưới, các xã viên bắt đầu bàn tán xôn xao:
"Thanh niên trí thức mất tích à? Chuyện này có là gì? Giờ thiếu lương thực mới là điều cần lo. Tự họ đi, tự họ về, sao lại bắt chúng ta phải tìm chứ? Nửa đêm rồi còn gây sự!"
"Cũng đúng. Ai mà biết nữ đồng chí ấy nửa đêm đi đâu làm chuyện gì tệ hại không?"
"Bí thư chi bộ, chuyện thiếu lương thực thì sao rồi? Khi nào mới dùng công điểm đổi lương? Có xếp theo thứ tự không đây?"
Ban đầu, vì chuyện của Phan Nhược Nhân mà nhóm xã viên bị đánh thức vào giữa đêm, nhưng sau khi trao đổi một hồi, sự tình lại từ tìm một thanh niên trí thức bị lái sang chuyện khuyết lương , làm cho họ đi tìm một thanh niên trí thức còn không bằng suy xét giải quyết vấn đề lương thực trước . Nói cho cùng , đối với những xã viên bình thường mà nói , vấn đề liên quan đến lương thực chính là vấn đề sinh tử . Chừng nào chưa giải quyết xong, nhóm người này sẽ không ngừng gây ầm ĩ. Con người chính là ích kỷ như thế đấy , một khi có biến cố xảy ra , đa số con người thường theo bản năng bo bo giữ mình , chỉ vì sinh mạng của mình mà lo lắng sợ hãi , so với tương lai bản thân và gia đình có thể phải đối mặt với việc c.h.ế.t đói , thì việc Phan Nhược Nhân mất tích lại có liên quan gì đến họ đâu .
Vương Phúc nghe mà đau đầu, sống lưng vốn đã còng nay như càng nặng thêm.
Cố Nguyệt Hoài đứng bên cạnh ông, thấy vẻ mệt mỏi và tinh thần suy sụp của ông thì trong lòng không khỏi chua xót.