Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 605

Cập nhật lúc: 2024-12-22 19:55:07
Lượt xem: 23

Nhưng anh sợ một ngày nào phép màu này sẽ biến mất , và con bé sẽ trở lại như lúc ban đầu , nên anh cần thiết phải biết điều gì đã khiến con bé có thể hồi phục .

Cố Nguyệt Hoài khuôn mặt thoáng giãn ra, nghiêng đầu, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, nói: "Anh hỏi tôi nhiều như vậy, mà tôi còn chưa kịp hỏi anh . Yến thanh niên trí thức, anh và Thiếu Đường rốt cuộc là quan hệ gì?"

Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu im lặng một lúc . Anh trịnh trọng đáp:

"Anh trai . Tôi là anh cả của con bé."

Cố Nguyệt Hoài khoanh tay, ánh mắt liếc nhìn Yến Thiếu Ngu từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy hoài nghi: "Làm sao chứng minh được? Dù hai người thật sự trông có nét giống nhau , nhưng đâu thể chỉ qua mấy câu nói mà khiến tôi tin là anh chính là anh cả của Thiếu Đường ?"

Yến Thiếu Ngu đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn thẳng vào Cố Nguyệt Hoài, trầm mặc một lúc lâu, rồi từ trong áo khoác, anh lấy ra một tấm ảnh chụp , đưa cho cô .

Nhận lấy tấm ảnh quen thuộc, Cố Nguyệt Hoài thoáng sững người.

Trong bức ảnh là cảnh một gia đình sáu người hạnh phúc, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc. Ở kiếp trước, Yến Thiếu Ngu thường cầm tấm ảnh này vuốt ve , mỗi lần như vậy anh lại trầm mặc thật lâu mới lại đem bức ảnh kẹp vào trong sách , ánh mắt anh khi đó là mất mát , cô đơn , cũng là tự trách dằn vặt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/605.html.]

Đôi môi đỏ thắm của cô hơi mím lại, không nói gì thêm, chỉ trả lại tấm ảnh cho Yến Thiếu Ngu.

Nga

Cất kỹ bức ảnh, anh nhìn thẳng vào Cố Nguyệt Hoài, giọng nói bình tĩnh nhưng không giấu được sự chấn động trong lòng:

"Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết không? Tại sao Thiếu Đường lại khỏi bệnh ngốc?"

Cố Nguyệt Hoài vén sợi tóc bên má, nhướng mày tỏ vẻ vô tội:

"Tôi không biết nữa. Ai mà dám chắc chữa được bệnh ngốc chứ? Có lẽ đại đội sản xuất Đại Lao Tử chúng tôi là nơi phong thủy tốt, chỉ cần đặt chân tới đây là tự nhiên hết bệnh."

Yến Thiếu Ngu nhìn cô một lúc lâu, lý do thiên phương dạ đàm như vậy , anh không có thể tin sao ?

Cố Nguyệt Hoài tránh ánh mắt của anh , nở một nụ cười vui vẻ nói: "Anh đã là anh cả của Thiếu Đường , từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà. Hôm nay đúng là một ngày tốt lành, phải chúc mừng mới được. Đi thôi, chúng ta về trước!"

Cố Nguyệt Hoài nói xong, ánh mắt thoáng dời lên, đôi con ngươi kiêu hãnh hơi nâng cao, khóe môi khẽ cong, trong ánh mắt toàn là ý cười dịu dàng .

Loading...