Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 600
Cập nhật lúc: 2024-12-22 18:07:15
Lượt xem: 18
Cố Nguyệt Hoài vừa đè nén nhịp tim đang đập dồn dập, vừa bước tới đẩy cửa. Cô biết cảnh tượng sắp tới sẽ không dễ chịu, nhưng vẫn phải đối mặt.
Yến Thiếu Ngu vừa bước qua cổng, ánh mắt anh lập tức quét một vòng đánh giá sân nhà họ Cố.
Cố Tích Hoài lúc này đang thái thịt trong bếp, nghe tiếng động thì quay đầu nhìn ra. Khi trông thấy Yến Thiếu Ngu đi theo sau Cố Nguyệt Hoài, sắc mặt anh ấy khẽ biến đổi.
Đây là ai ?
Cố Nguyệt Hoài mang bạn trai về nhà ?
Vừa bước vào nhà, Yến Thiếu Ngu nhìn thấy ngay một cô bé đang ngồi ở đầu giường nghịch túi cát gần lò sưởi.
Cô bé quay lưng về phía anh, chỉ để lộ chiếc áo khoác nhỏ, đôi giày bông mới tinh và hai bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm đang loay hoay với túi cát trong tay.
Yến Thiếu Ngu thoáng sững người. Anh không ngờ em gái của Cố Nguyệt Hoài lại còn nhỏ như vậy, chắc chỉ tầm tuổi Thiếu Đường.
Nhắc đến Yến Thiếu Đường, thần sắc Yến Thiếu Ngu trở nên buồn bã , ánh mắt cũng mất đi ánh sáng .
Anh trong lòng luôn rất rõ ràng , tìm kiếm một thời gian dài như vậy nhưng một chút tung tích cũng không có , Yến Thiếu Đường chắc hẳn đã bị bọn buôn người đưa đến một nơi rất xa xôi, muốn tìm lại như tìm kim dưới đáy biển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/600.html.]
Có lẽ, cả đời này, anh và Thiếu Đường cũng chẳng còn cơ hội gặp lại.
Cố Tích Hoài, người đang bận rộn với việc thái thịt, khẽ xoa tay, liếc mắt ra hiệu với Cố Nguyệt Hoài:
"Người này là ai?"
Cố Nguyệt Hoài không trả lời ngay mà nhìn thoáng qua Yến Thiếu Đường, ánh mắt ánh lên chút ý trêu chọc. Cô mỉm cười, giọng nửa đùa nửa thật:
"Yến Thiếu Ngu, thanh niên trí thức mới đến đại đội chúng ta. Có phải rất đẹp trai đúng không?"
Khóe miệng Cố Tích Hoài hơi giật giật. Anh không hiểu nổi em gái mình đang nghĩ gì mà lại nói những lời thiếu đứng đắn như vậy.
Nga
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị. Khi bắt gặp ánh mắt dò xét của Cố Tích Hoài, anh khẽ gật đầu, giữ thái độ lịch sự:
"Chào anh."
"Chào... chào cậu." Cố Tích Hoài hơi lúng túng đáp lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi Yến Thiếu Ngu. Anh nghiêm túc đánh giá người thanh niên này, trong lòng bỗng cảm thấy có gì đó rất quen thuộc nhưng không thể gọi tên.
"Chị."
Giọng nói non nớt của Yến Thiếu Đường bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Tích Hoài. Có vẻ như cô bé đã chơi chán túi cát trong tay, bèn chìa đôi bàn tay nhỏ nhắn ra làm động tác muốn được bế.