Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 587

Cập nhật lúc: 2024-12-22 12:16:42
Lượt xem: 19

Cố Nguyệt Hoài ngồi trên tảng đá trước điểm thanh niên trí thức, tay ôm túi lưới, đầu óc trầm tư.

Việc phân phối và điều động thanh niên trí thức đều phải qua thủ tục. Theo lý mà nói, ba anh em Yến Thiếu Ngu sống nương tựa lẫn nhau, dù xét về tình hay lý thì cũng nên được phân về cùng một đại đội. Nhưng tại sao lần này lại xảy ra sai lệch? Rốt cuộc, ở thủ đô đã xảy ra chuyện gì?

Trong trí nhớ của cô, sự thay đổi duy nhất ở kiếp này nằm ở chính cô. Nhưng cô chưa từng đến Bắc Kinh, làm sao lại có thể ảnh hưởng đến quỹ đạo số phận của Yến Thiếu Ngu được?

Cô nhíu mày, suy nghĩ mãi mà không ra, rồi bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.

Nga

Đời này, người duy nhất mà cô từng tiếp xúc liên quan đến thủ đô là Yến Thiếu Đường. Vậy, có phải vì cô tìm được Yến Thiếu Đường nên mọi thứ mới thay đổi?

Đang mải suy nghĩ, cô chợt nghe tiếng bánh xe đạp lạo xạo trên con đường quê phủ đầy lá rụng.

Ngẩng đầu lên, cô thấy Yến Thiếu Ngu đang đạp xe trở về. Mái tóc đen của anh bay phấp phới trong gió, gương mặt điển trai không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt lại toát lên vẻ u sầu, chán chường.

Cố Nguyệt Hoài thoáng ngạc nhiên. Đại đội Liễu Chi cách đây không gần, sao anh về nhanh vậy?

Cô đứng dậy, bước ra chặn xe anh:

"Thanh niên trí thức Yến!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/587.html.]

Ánh mắt cô đảo qua ghế sau xe, thấy nào là gạo, mì, gạo lứt, cả một bó rau xanh. Nhìn qua đã biết đây là đồ từ Cung Tiêu Xã. Chẳng lẽ anh định tự nấu ăn?

Nụ cười trên mặt cô thoáng chốc nhạt đi, trong mắt thấp thoáng một nét buồn bã.

Yến Thiếu Ngu liếc nhìn túi lưới trong tay cô, lạnh nhạt nói:

"Tôi đã nói rồi, không cần cô đưa cơm nữa."

Nói xong, anh đẩy xe đi thẳng về điểm thanh niên trí thức.

Cố Nguyệt Hoài không nhượng bộ, cô bước lên chặn đầu xe lại, mạnh mẽ nhét túi lưới vào tay anh:

"Tôi nhận tiền rồi, phải có trách nhiệm đưa cơm. Anh không muốn ăn thì cứ vứt đi."

Giọng nói của cô có chút bực bội. Nói xong, cô quay người, bước nhanh về ký túc xá.

Cánh cửa gỗ cọt kẹt khép lại sau lưng, Cố Nguyệt Hoài dựa người vào đó, nhíu mày. Cô không phải người có tính tình tốt đẹp gì, chẳng qua vì những chuyện ở kiếp trước mà cảm thấy áy náy. Nhưng hôm nay, bị Yến Thiếu Ngu làm cho bực tức, cô vô tình để lộ ra phần tính cách thực sự của mình.

Hừ , đồ lừa đáng ghét  ! Nếu không hôm nay buổi tối liền đem anh mang về nhà?

Chỉ cần Yến Thiếu Ngu nhìn thấy Yến Thiếu Đường, với danh nghĩa "ân nhân cứu em gái", cô sẽ dễ dàng tiếp cận anh hơn. Đến lúc đó, anh có muốn từ chối cũng không thể viện cớ gì, đúng không?

Loading...