Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 572

Cập nhật lúc: 2024-12-21 20:58:17
Lượt xem: 54

Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, đôi mắt hoa đào đen láy nhìn chằm chằm vào cô. Sau một hồi lâu, anh thấp giọng đáp:

“Về sau không cần nấu cơm cho tôi nữa. Tôi sẽ tự xoay xở.”

Thay vì nhận sự giúp đỡ từ một cô gái, anh nghĩ mình nên tự mua lương thực và tự nấu ăn thì hơn.

Nụ cười trên gương mặt Cố Nguyệt Hoài chợt tắt. Cô ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, giọng nói bình thản:

“Mỗi ngày tôi đều nấu cơm, không phải chỉ riêng cho mình anh. Tôi còn phải lo cho cha và anh hai, anh ba của tôi. Dù sao cũng không thể vì nấu thêm cho anh mà để người nhà tôi cùng ăn giống anh , đúng không?”

Yến Thiếu Ngu nhíu mày. Lời cô nói ra thật sự có lý.

Ban đầu, anh nhờ cô nấu cơm vì thấy tay nghề bếp núc của cô không tệ, lại thêm chi phí chỉ hai đồng, quả thực rất rẻ. Nhưng nghĩ kỹ lại, nhờ cô mãi thế này đúng là hơi bất tiện. Anh gật đầu, đáp lời:

“Là tôi suy nghĩ không chu đáo. Sau này, đồng chí Cố không cần nấu cơm cho tôi nữa.”

Nga

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, cảm thấy người này tính tình đúng là giống con lừa , quật như vậy .

Cô bỗng nhiên nở nụ cười, chậm rãi nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/572.html.]

“Nếu anh không muốn tôi mang cơm tới, vậy thì mời anh đến nhà tôi ăn cũng được.”

Yến Thiếu Ngu lạnh nhạt nhìn cô, chẳng cảm thấy câu nói đó buồn cười chút nào. Những gì nên nói, anh đã nói hết. Tiền ăn cũng đã đưa, anh không định hủy bỏ nên sẽ không đòi lại.

Bóng lưng Yến Thiếu Ngu khuất dần, trong lòng Cố Nguyệt Hoài bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Kiếp trước, người luôn quay lưng lại là cô kiếp này nhưng thật ra báo ứng a , đúng là phong thuỷ luân phiên chuyển !

Cũng vậy, cô không tin người này sau khi nhìn thấy Thiếu Đường vẫn có thể tiếp tục quật .

Đang định xoay người bước vào phòng , cô bất ngờ phát hiện Điền Tĩnh đang nấp ở góc khuất, lén lút nhìn về phía này.

Ánh mắt cô tối lại. Cố Nguyệt Hoài kéo kéo khoé môi , nở một nụ cười , nhưng trong nụ cười này lại không có chút độ ấm nào .

Điền Tĩnh giật mình như bị kim đâm, vội trốn sang một bên, tim đập liên hồi.

Chờ khi cảm xúc bình ổn, cô ta ngó lại thì phát hiện Cố Nguyệt Hoài đã đi mất. Trên mặt cô ta thoáng hiện vẻ ảm đạm. Điền Tĩnh nghiến răng, dùng sức cắn môi.

Sau nhiều lần bị Cố Nguyệt Hoài áp chế, cô ta bất giác nảy sinh sự sợ hãi đối với người này.

Cô ta là một người xuyên thư , cô ta có góc nhìn của thượng đế , nhưng lại bị một người dân bản xứ áp chế , việc này nói ra chỉ sợ mọi người sẽ cười rụng răng .

Loading...