Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 566
Cập nhật lúc: 2024-12-21 18:55:18
Lượt xem: 35
Lam Thiên rụt rè:
"Dạ… vâng."
Cô ấy mở cửa, liền thấy một gương mỉm cười như một đoá bạch liên hoa , Lam Thiên kinh ngạc thốt lên :
"Là cô?"
Điền Tĩnh mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
"Chào cô. Bí thư chi bộ sắp xếp cho tôi đến đây nấu cơm. Ngày mai bắt đầu công việc, để tiện cho công việc, họ kêu tôi ở lại đây."
Môi cô hơi tái, ánh mắt đỏ hoe như vừa khóc rất nhiều.
Nghe giọng Điền Tĩnh, tay Cố Nguyệt Hoài khựng lại. Đôi mắt cô u ám, ánh nhìn lạnh lẽo.
Quả nhiên, Điền Tĩnh không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận Tống Kim An. Chuyện nấu cơm cho điểm thanh niên tri thức vừa được Thôi Hòa Kiệt và Vương Phúc bàn bạc xong, vậy mà cô ta đã thương lượng ổn thỏa, còn dọn vào ở luôn.
Điểm thanh niên tri thức nhỏ bé, vậy mà chỉ trong một ngày, đã quy tụ đủ những con người đời trước có liên quan sâu sắc với nhau . Bánh xe vận mệnh của bọn họ bắt đầu chuyển động .
Lam Thiên thoáng nhìn qua Phan Nhược Nhân, thấy cô ta không có ý kiến gì mới khẽ nói:
"Cô vào đi."
Điền Tĩnh gật đầu, ôm chiếc chăn mỏng bước vào, khẽ cúi đầu chào Phan Nhược Nhân và Lam Thiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/566.html.]
"Tôi tên Điền Tĩnh, sau này ở điểm thanh niên tri thức sẽ ở chung với mọi người."
Phan Nhược Nhân vuốt ve ngón tay, giọng điệu nhàn nhạt xen lẫn chút chế nhạo:
"Chỉ có một mình cô đến để nấu cơm thôi à?"
Điền Tĩnh như không nhận ra ý tứ trong lời nói, vẫn rụt rè trả lời:
"Không phải, trong đội sắp xếp ba người. Tôi chỉ đến phụ giúp, còn hai bác gái kia mới là người nấu chính. Chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng."
Phan Nhược Nhân cười khẩy, chẳng buồn đáp, cầm chậu đi ra ngoài rửa mặt.
Điền Tĩnh không để tâm, khách sáo gật đầu với Lam Thiên rồi tìm một góc trên giường để đặt chiếc chăn mỏng xuống. Đây là thứ duy nhất cô ta có thể mang theo sau khi Điền Đại Hữu dẫn Điền Điềm rời đi.
Ánh mắt cô ta thoáng liếc qua Cố Nguyệt Hoài, người đang ngồi trên giường đất. Điền Tĩnh hít sâu, cố kìm nén cảm xúc, rồi khẽ lên tiếng:
Nga
"Nguyệt Hoài, chúng ta..."
Cố Nguyệt Hoài bật cười, không chờ cô ta nói hết câu đã lạnh nhạt cắt ngang:
"Tôi nghĩ, với quan hệ của chúng ta, nếu cô không muốn tự rước nhục vào thân thì đừng tìm tôi nói chuyện."
Cô đặt kim chỉ xuống, ánh mắt bình thản nhìn Điền Tĩnh vài lần:
"Nhìn mắt cô kìa, sưng như quả óc chó. Chắc cô tỏ vẻ đáng thương lắm trước mặt bí thư chi bộ, đúng không? Nếu không, với quá khứ đã từng vào trại cải tạo lao động của cô, làm sao có thể được sắp xếp đến điểm thanh niên tri thức làm việc?"