Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 563
Cập nhật lúc: 2024-12-21 18:52:23
Lượt xem: 46
Từng động tác của Yến Thiếu Ngu thuần thục, dứt khoát, cứ như thể cả đám người trong phòng không tồn tại.
Tống Kim An thở dài, nói: "Được rồi, đi thôi. Ăn cơm xong còn tranh thủ về nghỉ ngơi sớm."
Lời vừa dứt, nhóm thanh niên tri thức liền rời đi như ong vỡ tổ. Yến Thiếu Ngu trở về nằm trên giường, liếc mắt nhìn chiếc cà mèn sạch bóng để trên bàn. Lông mày anh khẽ nhíu lại, rồi dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía chiếc bàn, nhắm mắt làm ngơ.
Anh không muốn phí sức nghĩ xem rốt cuộc Cố Nguyệt Hoài có tâm tư gì. Với anh, đó chỉ là việc cô nhàn rỗi sinh nông nổi. Thay vào đó, anh thà dành thời gian tìm cách đưa hai em mình về gần đây còn hơn.
Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly bị phân đến một đại đội xa xôi trực thuộc công xã Hoàng Oanh. Cũng may hai đứa ở cùng nhau, nếu không anh không thể yên tâm được. Ba anh em bọn họ đều đến từ Thủ Đô, đáng lý phải được phân vào cùng một đại đội. Nhưng chuyện lại không như thế.
Yến Thiếu Ngu nheo mắt, ánh nhìn lạnh lùng toát ra khí thế khiến người khác khiếp sợ. Anh không tin rằng đám người ở Thủ Đô không nhúng tay vào chuyện này.
Bên kia, Cố Nguyệt Hoài bước vào chỗ ở dành cho nữ thanh niên tri thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/563.html.]
Nga
Phan Nhược Nhân và Lam Thiên đang ở trong phòng, một người ngồi cạnh bàn, một người nằm trên giường. Thấy cô bước vào, cả hai đều nhìn về phía cô: ánh mắt của Phan Nhược Nhân lộ rõ vẻ chán ghét, trong khi Lam Thiên thì trông sợ hãi, không dám nhìn thẳng.
Vốn dĩ không cùng nhóm, Cố Nguyệt Hoài cũng chẳng buồn chào hỏi, chỉ liếc nhìn đánh giá căn phòng. Phòng ở của nam và nữ thanh niên tri thức không khác nhau mấy: đều là giường ghép lớn. Chỉ có ba cô gái nên giường không được xếp sát nhau, chia ranh giới rõ ràng như sông Sở - Hán. Ga giường của cô nằm ở phía ngoài cùng.
Cố Nguyệt Hoài không chọn vị trí, bởi cô biết chỉ qua một thời gian ngắn, thanh niên tri thức giải tán, ai nấy cũng sẽ quay về nhà. Sau khi trải giường xong, cô nghe thấy giọng của Tống Kim An từ bên ngoài vọng vào:
"Nhược Nhân, Lam Thiên, đi ăn cơm tối thôi."
Phan Nhược Nhân trừng mắt liếc Cố Nguyệt Hoài một cái, sau đó chẳng thèm đợi Lam Thiên mang giày, một mình rời phòng trước. Lam Thiên cắn môi, lặng lẽ đứng dậy, mang giày rồi cũng đi theo sau.
Cố Nguyệt Hoài nằm trên giường, vẻ mặt hờ hững. Ban đầu, cô định nói thêm vài câu để khiến Yến Thiếu Ngu chủ động hỏi chuyện liên quan đến Thiếu Đường. Ai ngờ anh chẳng hề nghĩ đến điều đó, thành ra anh em họ lại bỏ lỡ cơ hội nhận nhau.