Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 538

Cập nhật lúc: 2024-12-21 13:13:54
Lượt xem: 29

Ngay sau đó, nhóm xã viên mời đám người Tống Kim An tập trung trong sân.

Vương Phúc, Vương Bồi Sinh và các cán bộ lần lượt lên phát biểu vài lời chào mừng ngắn gọn.

Khi Cố Nguyệt Hoài gọi được chú Lục tới, nghi thức chào đón vừa lúc kết thúc.

Ánh mắt cô nhanh chóng tìm thấy Yến Thiếu Ngu. Anh đang ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ, trông có vẻ cô đơn.

Dường như anh không mảy may bận tâm đến thế giới bên ngoài, mà lại mang theo tâm sự nặng nề.

Nga

"Chú Lục , nhanh lên!" Cố Nguyệt Hoài kéo cánh tay chú Lục , chen qua đám đông, bước thẳng đến trước mặt Yến Thiếu Ngu. Cô chỉ vào bàn tay anh vẫn còn chảy m.á.u và những vết trầy xước trên mặt, giọng nói gấp gáp:

"Chú Lục , chính là anh ấy. Anh ấy bị thương, chú mau giúp băng bó lại đi."

Yến Thiếu Ngu chậm rãi ngẩng đầu. Trước mắt anh là một khuôn mặt xinh đẹp, làn da lấm tấm mồ hôi, đôi lông mày khẽ nhíu lại vì lo lắng.

Cô đang nói chuyện với người đàn ông trung niên bên cạnh, sự chú ý hoàn toàn dồn vào vết thương của anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/538.html.]

Tại sao?

Yến Thiếu Ngu cảm thấy bối rối trong thoáng chốc. Vẻ kiêu ngạo thường ngày trên khuôn mặt anh cũng bất giác dịu đi đôi chút.

Ánh mắt anh thay đổi, tựa hồ trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại vẻ bình tĩnh.

"Ôi, chảy nhiều m.á.u quá rồi." Chú Lục lắc đầu, lấy thuốc từ trong hòm y tế, cẩn thận rửa vết thương cho Yến Thiếu Ngu. Sau đó, ông tỉ mỉ băng bó lại vết thương. Trong suốt quá trình đó, Yến Thiếu Ngu vẫn im lặng, không một tiếng kêu đau hay động đậy.

Nghi thức chào đón kết thúc, Vương Phúc liền bắt đầu phổ biến về những công việc mà các thanh niên tri thức sẽ làm khi về thôn quê. Ông gọi từng người lên bục nhận đồ dùng hằng ngày.

Phan Nhược Nhân ngồi nghe cán bộ nông thôn phát biểu, lòng cảm thấy nhàm chán. Cô quay đầu ngó nghiêng xung quanh, bất chợt bắt gặp cảnh Cố Nguyệt Hoài đang ân cần quan tâm Yến Thiếu Ngu. Sắc mặt Phan Nhược Nhân lập tức trầm xuống. Sau khi quan sát một lúc, cô quay sang lay mạnh Hoàng Thịnh, người đang mơ màng ngủ bên cạnh.

"Sao… sao thế? Cô làm gì vậy!" Hoàng Thịnh đẩy tay Phan Nhược Nhân ra, giọng điệu lộ rõ vẻ khó chịu.

Phan Nhược Nhân cười khẩy, nói giọng châm chọc: "Sau ót cậu hết đau rồi sao? Cái cô nhà quê kia đập cậu một cú rõ đau, giờ lại chạy qua lấy lòng Yến Thiếu Ngu. Nếu cậu không đứng dậy đi qua đó , e rằng sẽ không gặp được bác sĩ đâu ."

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Thịnh thay đổi. Anh nhìn theo ánh mắt của Phan Nhược Nhân, khóe miệng giật giật vì tức giận .

 

Loading...