Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 489

Cập nhật lúc: 2024-12-20 08:44:22
Lượt xem: 55

Trong lòng cô hiểu rõ, trên đời có thiện và ác. Việc Cố Chí Phượng mong muốn hòa thuận với anh chị em là thiện . Cô không thể vì ác của Nhiếp Bội Lan mà oán trách thiện của cha mình, nhất là khi chuyện này chưa thực sự tạo thành thương tổn cho cô .

Cố Tích Hoài ở bên cạnh sâu kín tiếp vào một câu : "Cha, về sau cha phải đánh bóng đôi mắt hơn nữa mới được ."

Nghe vậy, Cố Chí Phượng ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ rực của ông trừng thẳng vào Cố Tích Hoài, ánh mắt đầy tức giận nhưng tinh khí thần mười phần : "Thằng nhãi ranh, từ khi nào đến lượt con dạy dỗ lão tử ? Da ngứa ?"

Nói xong, bàn tay to lớn như quạt mo của ông giáng xuống đầu Cố Tích Hoài một cách dứt khoát, khiến anh ta nhăn nhó ôm đầu chịu trận.

Đánh xong Cố Tích Hoài , Cố Chí Phượng thở dài, quay sang Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt dịu đi: "Bé à, bây giờ cha đã hiểu. Có những người vốn không cùng đường, ép mình hòa hợp chỉ khiến bản thân chịu thiệt. Từ nay chúng ta cứ sống tốt cuộc đời của mình thôi."

Cố Nguyệt Hoài khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý. Một lần đụng độ với Nhiếp Bội Lan đã đủ để cha cô nhận ra bài học quý giá, vậy cũng không uổng.

Cố Tích Hoài xoa đầu than vãn: "Thôi, không nói chuyện xui xẻo này nữa. Tối nay ăn gì vậy?"

Nga

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/489.html.]

Ánh mắt anh nhanh chóng chuyển sang Cố Nguyệt Hoài, rõ ràng đang trông đợi. Hai ngày nay anh đã quen với những bữa ăn do em gái nấu , cái lưỡi bị em gái dưỡng điêu, đến mức cơm canh của anh cả làm chẳng còn nuốt nổi. Chỉ cần nghĩ đến những món ngon cô làm, anh không khỏi thèm thuồng.

Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Đường, đáp: "Hay làm cơm chiên trứng nhé?"

Cô nghĩ đến việc dạo gần đây quá bận rộn, không chú ý đến việc chăm sóc Yến Thiếu Đường . Tối nay nhất định phải nấu món gì đó ngon để bù đắp. Cơm trắng mềm mịn chiên cùng trứng gà vàng óng, thêm chút hành lá xanh tươi, mùi thơm lan tỏa khắp nhà.

Nghe xong, Cố Tích Hoài gật đầu lia lịa. Từ khi em gái cầm muỗng , đồ ăn trong nhà ngày càng đầy đủ sắc hương vị , anh càng ăn càng thấy ngon miệng.

Cố Đình Hoài cười khẽ, lắc đầu rồi hỏi: "Cha, hôm nay có phải là ngày nộp lương thực không?"

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Cố Chí Phượng lập tức trở nên kỳ lạ. Ông chần chừ một chút rồi nói: "Các con có để ý không? Tối nay khi chúng ta đi ghi công điểm, mặt mũi của bí thư chi bộ và chủ nhiệm như vừa mất mẹ vậy. Không biết có phải chuyện nộp lương thực gặp vấn đề gì không."

 

Loading...