Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 485
Cập nhật lúc: 2024-12-20 08:39:34
Lượt xem: 62
Cố Chí Phượng lắc đầu, từ chối:
"Không cần, cha và anh cả con đi là được rồi. Con đừng đến."
Trong mắt ông, con gái mình là bảo bối. Nếu trong lòng còn chút nghi ngờ về ý đồ của Nhiếp Bội Lan, ông tất nhiên không muốn cô mạo hiểm. Đại viện Ủy ban Cách Mạng huyện đầy những người cầm súng, nhỡ có chuyện gì thì sao?
Cố Đình Hoài cũng không tán thành:
"Đúng vậy, bé à. Em còn phải đi làm, đến đó làm gì?"
Nga
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, khẽ thở dài rồi đáp:
"Được rồi, vậy con không đi. Nhưng ngày mai, hai người nhớ cẩn thận một chút. Quan sát xem có phải cô cả gọi Chu Phong đến ăn cơm không nhé."
Ban đầu, cô định đến để xem trò vui. Nhưng nếu cha đã không muốn, cô cũng không miễn cưỡng.
Cố Chí Phượng khựng lại, nhíu mày hỏi:
"Chu Phong?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/485.html.]
Ông nhớ người này. Lúc ăn cơm hôm nay, Nhiếp Bội Lan đối xử với Chu Phong đặc biệt ân cần, như thể có ý nhờ vả. Thêm nữa, con gái Chu Phong cũng ngồi chung bàn với bọn họ.
"Ừm." Cố Nguyệt Hoài đáp ngắn gọn, không giải thích thêm.
Có những chuyện chỉ khi tận mắt chứng kiến mới khiến người ta thức tỉnh. Cố Chí Phượng không phải là Cố Duệ Hoài, ông thật lòng yêu thương con gái. Nếu ông biết rõ những toan tính đáng ghê tởm của Nhiếp Bội Lan dành cho cô, chắc chắn ông sẽ thất vọng hoàn toàn và không còn nhớ mong gì đến cô cả nữa . Để cha đi chuyến này cũng không phải là một chuyện xấu.
Người một nhà mang theo tâm tư nặng nề đi ngủ .
…
Ru Yến Thiếu Đường ngủ xong, Cố Nguyệt Hoài bước vào không gian Tu Di.
Dạo này, cô ngừng trồng lúa mì và lúa gạo, chuyển sang trồng đậu phộng và bông. Đậu phộng để ép dầu, còn bông để chuẩn bị cho mùa đông. Những vật dụng này đều rất cần thiết. Không gian Tu Di không làm cô thất vọng khi cho năng suất dồi dào.
Một mảnh ruộng nhỏ trồng rau của cô mỗi lần thu hoạch được vài trăm cân đậu phộng. Gieo trồng ba bốn lần là cô đã có mấy trăm cân dầu phộng. Một trăm cân đậu phộng chưa bóc vỏ có thể ép được hơn ba mươi cân dầu – món hàng khan hiếm và quý giá trong thời buổi này.
Hiện tại, dầu ăn rất thiếu thốn. Mỗi lần phân phát, đại đội chỉ chia được vài lạng dầu. Con người mà thiếu chất béo thì khó lòng sống khỏe mạnh. Nếu mang dầu phộng ra bán, giá trị của nó còn cao hơn cả lương thực thô.
Để duy trì cuộc sống, cô phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn. Hiện tại, với công việc biên tập viên mỹ thuật tại 《 quần chúng nhật báo 》, cô kiếm được 25,84 đồng mỗi tháng. Sau ba năm, mức lương sẽ tăng lên 36 đồng, cộng thêm tiền thưởng 5 đồng. Đây đã là mức thu nhập rất cao so với các nhà máy khác.