Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 480

Cập nhật lúc: 2024-12-19 20:27:04
Lượt xem: 55

“Lời nói chỉ đến đây thôi , tự giải quyết cho tốt.”

Nói xong, Cố Nguyệt Hoài nở một nụ cười nhẹ, rồi cùng Cố Chí Phượng rời đi, bỏ lại những ánh mắt kinh ngạc và tức giận phía sau.

Nhiếp Bội Lan cắn chặt răng, quay đầu nhìn về phía Chu Phong, quả nhiên thấy ông ta lộ vẻ chần chừ, như thể đã bị lời của Cố Nguyệt Hoài thuyết phục.

Sắc mặt của Đỗ Yên Nhiên trắng bệch, đôi tay siết chặt đến mức ly nước ngọt trong tay cô ta gần như tràn ra. Cô ta tức giận đến mức cả người run rẩy. Ban đầu, cô ta muốn dựa vào quan hệ để tiếp xúc gần gũi với con trai của chủ tịch tỉnh từ thủ đô tới, qua đó bồi dưỡng tình cảm. Nhưng giờ thì hay rồi, toàn bộ kế hoạch của cô ta đã tan thành mây khói. Không chừng còn để lại những lời đồn đại bất lợi cho gia đình nữa!

Chu Dung Dung liếc nhìn Đỗ Yên Nhiên, nhếch môi cười lạnh, trong lòng cười thầm: "Đáng đời!" Từ nhỏ, Đỗ Yên Nhiên đã tự cho mình hơn người, kiêu ngạo và coi trời bằng vung. Cô ta dựa vào thế lực của Đỗ Kim, ngang ngược trong đại viện, nhiều lần cùng Đỗ Yên Vân bắt nạt Chu Dung Dung. Nay thấy cô ta phải nhận trái đắng, Chu Dung Dung không thể không cảm thấy hả hê.

Nhìn Cố Nguyệt Hoài, sự yêu thích trong lòng Chu Dung Dung đối với cô càng tăng thêm. Cô ấy âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải kết giao với người như Cố Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài chẳng thèm quan tâm bữa tiệc chia tay của Nhiếp Bội Lan có còn vui vẻ hay không. Cô cảm thấy chưa no bụng, nên tiện mua mấy cái bánh mè nóng hổi vừa nướng xong, ăn một cách ngon lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/480.html.]

Cố Chí Phượng cầm một chiếc bánh mè còn ấm trong tay, mặt đầy áy náy, giọng nói thoáng chút xấu hổ:

"Bé à, là cha không tốt. Cha không nên dẫn con tới đó."

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, nhàn nhạt nói:

"Cha nói vậy là sao? Tiệm cơm Quốc Doanh đâu phải do Nhiếp Bội Lan mở. Chúng ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ai cản được chứ? Hơn nữa, cha có thấy con chịu thiệt thòi chỗ nào không?"

Nghe vậy, Cố Chí Phượng ngẩn người, rồi bật cười lắc đầu. Trong mắt ông, con gái mình vẫn luôn là một cô bé cần được che chở. Nhưng lúc này, ông chợt nhận ra, từ khi nào cô bé đó đã trưởng thành, đủ mạnh mẽ để che chở lại cho ông.

Nga

Về tới Cung Tiêu Xã Hoàng Oanh, Cố Nguyệt Hoài nhìn đồng hồ, nhanh nhẹn nói:

"Cha, cha tự về đi nhé. Con phải đi làm."

Cố Chí Phượng gật đầu nhẹ, định nói thêm vài câu dặn dò, nhưng bóng dáng con gái đã khuất xa. Ông bật cười lắc đầu, khẽ thở dài rồi quay bước về nhà. Nhưng vừa đi được vài bước, ông đã bị người khác gọi lại.

Loading...