Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 475
Cập nhật lúc: 2024-12-19 19:24:17
Lượt xem: 39
Dù Tống Kim An chưa từng làm khó dễ cô, nhưng cô vẫn ghét anh ta.
Có lẽ, đây chính là kiểu ghét ai thì ghét cả tông chi họ hàng. Tống Kim An người này chả lẽ lại không có gì sai sao ? Người bên gối hắn mà hắn lại chưa từng thật sự hiểu biết con người thật của cô ta . Hắn không quan tâm đến việc cô ta lợi dụng quyền lực trong tay hắn để làm điều xấu , thậm chí hãm hại người khác . Chả lẽ đó không phải là tiếp tay cho kẻ ác sao ?
Chu Dung Dung gật đầu chắc nịch, nói tiếp:
“Tất nhiên rồi! Chẳng qua tôi không hứng thú thôi. Trước kia tôi từng thích Hạ Lam Chương, nhưng bây giờ tôi nghĩ, cuộc sống về sau vẫn phải dựa vào bản thân là chính. Thôi Hòa Kiệt trông cũng không tệ, chắc chắn sẽ không thua kém đâu.”
Nói đến đây, khuôn mặt mũm mĩm của Chu Dung Dung ánh lên sự khao khát về một tương lai tốt đẹp.
“Thôi Hòa Kiệt sao?” – Cố Nguyệt Hoài cau mày khó nhận ra.
Nga
Cố Nguyệt Hoài không khỏi nhíu mày . Thôi Hòa Kiệt vốn chẳng phải kẻ lương thiện, hắn ta chính là kẻ trong xương tủy mang bản chất ti tiện. Nếu bảo hắn ta có thể can thiệp vào hôn sự giữa Hạ Lam Chương và Chu Dung Dung mà không dùng đến thủ đoạn , cô tuyệt đối không tin .
Thôi Hòa Kiệt chính là một con ch.ó dữ, luôn tìm mọi cách để lấy lòng chủ nhân. Chỉ cần có thể cho hắn ta cơ hội bò lên trên thì chính là chủ nhân của hắn ta , chủ nhân bảo hắn cắn ai, hắn sẽ không do dự mà cắn người đó , không phân biệt thân sơ , tốt xấu . Dù Chu Dung Dung cũng không phải là không có ưu điểm , nhưng mà một kẻ như Thôi Hoà Kiệt sẽ dụng tâm để ý và tìm ra ưu điểm của cô ấy sao ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/475.html.]
Hắn tuyệt đối không phải là một người tốt. Đáng tiếc, cô cũng chỉ biết được đến đó , trong kiếp trước, cô chẳng biết gì nhiều về Thôi Hòa Kiệt, cũng chưa từng tìm hiểu hay hỏi thăm về hắn.
Cố Nguyệt Hoài mím môi, lặng lẽ nhìn Chu Dung Dung. Cô không nói gì, bởi mỗi người đều có duyên phận của mình. Dù cô có cảnh báo, Chu Dung Dung cũng chưa chắc tin , còn nghĩ rằng cô lòng mang ý xấu . Thôi thì đến đâu hay đến đó đi .
Chu Dung Dung suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Đúng rồi, giờ cô làm ở đâu vậy? Tôi có thể thường xuyên đến tìm cô không?”
“Cô tìm tôi làm gì?” – Cố Nguyệt Hoài nghi ngờ hỏi.
Khóe miệng Chu Dung Dung giật nhẹ, hơi bực bội nói:
“Chúng ta nói chuyện với nhau thế này mà không tính là bạn bè sao? Hay cô thấy tôi béo nên không muốn chơi với tôi?”