Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 468
Cập nhật lúc: 2024-12-19 15:54:24
Lượt xem: 49
Không để mọi người đợi lâu, Nhiếp Bội Lan dẫn theo hai cô con gái bước vào tiệm cơm quốc doanh.
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn hai cô gái. Cả hai đều thừa hưởng gương mặt đoan chính nhưng không xuất sắc của Nhiếp Bội Lan, cùng vóc dáng thấp bé của Đỗ Kim, cha của họ. Có thể nói, không có lấy một ưu điểm nào nổi bật.
Tuy nhiên, dáng vẻ hống hách của người thành phố thì hiện rõ mồn một.
Đỗ Yên Vân, mười tám tuổi, buộc hai b.í.m tóc, cằm hất cao, trông như một con công nhỏ đầy kiêu ngạo.
Cô ta đảo mắt nhìn quanh, ngay lập tức bắt gặp Cố Nguyệt Hoài ngồi cạnh Cố Ngân Phượng. Đỗ Yên Vân nhíu mày, chỉ thẳng vào Cố Nguyệt Hoài, lớn tiếng hỏi:
"Cô là ai? Mẹ tôi đâu có mời cô tới!"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Cố Chí Phượng khẽ động môi, định lên tiếng, nhưng Cố Nguyệt Hoài đã cất giọng bình thản:
"Tôi sao? Xét ra cũng được xem là em họ của cô đấy."
Cô chống cằm, thản nhiên nhìn Đỗ Yên Vân. Mặt cô ta đỏ bừng, giọng tức tối:
"Em họ? Tôi không có em họ như cô đâu! Cô nói bậy! Mẹ, cô ta rốt cuộc là ai? Sao mẹ lại cho người lạ vào đây?"
Nga
Nhiếp Bội Lan nghe con gái nói mà đầu như muốn nổ tung. Bà liếc Cố Nguyệt Hoài một cái lạnh lùng rồi cất giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/468.html.]
"Được rồi, tất cả ngồi xuống đi."
Đỗ Yên Nhiên, cô chị lớn hơn Đỗ Yên Vân hai tuổi, nhanh chóng kéo em gái ngồi xuống. Cô ta lướt qua gương mặt của Cố Nguyệt Hoài, trong lòng đã hiểu đôi phần.
Là người lớn hơn, Đỗ Yên Nhiên biết rõ một vài chuyện liên quan đến gia đình họ Cố. Dù rằng cô ta cũng không ưa gì đám họ hàng nghèo này, nhưng hôm nay không phải lúc gây chuyện.
Mục đích của họ tới đây là để nhận tiền.
Con gái của Phó Bí thư Ủy ban Cách mạng huyện xuống nông thôn nhập đội, làm họ hàng thì ai cũng phải bày tỏ chút thành ý.
Mẹ cô ta đã nói rõ, ít nhất mỗi người phải đưa năm mươi đồng. Thêm một người cũng không sao, dù gì nhiều người thì nhiều tiền, đủ để xuống nông thôn mà không phải chịu khổ.
Đám người lần lượt ngồi vào chỗ, thỉnh thoảng cũng có người khoan thai đến muộn .
Khi Nhiếp Bội Lan vừa nhìn thấy người bước vào, bà ta lập tức đứng bật dậy để nghênh đón. Nụ cười trên gương mặt bà tươi rói, khác hẳn sự lạnh lùng thường ngày.
Bà ta vươn tay về phía Chu Phong, niềm nở nói:
"Tổ trưởng Chu, tôi còn tưởng gần đây ông bận quá không đến được."
Chu Phong cười ha hả đáp:
"Sao lại không chứ? Hai cháu gái sắp xuống nông thôn, dĩ nhiên tôi phải đến để nhìn mặt một lần rồi."