Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 465

Cập nhật lúc: 2024-12-19 15:50:47
Lượt xem: 35

Đến trưa, tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ vang lên. Cố Nguyệt Hoài thu dọn giấy bút, quay sang nói với Vạn Thanh Lam:

"Thanh Lam, trưa nay tôi có chút việc nên không ăn ở đơn vị. Nếu tôi về trễ, phiền cô xin nghỉ giúp tôi một tiếng với tổng biên tập."

Vạn Thanh Lam gật đầu đồng ý:

"Được, cô cứ đi đi."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu cảm ơn rồi rời khỏi văn phòng.

Khi vừa đi đến phố Phúc Hậu, cô bắt gặp Cố Chí Phượng đang đứng đợi.

"Cha!" – Cô lên tiếng gọi.

Cố Chí Phượng ngẩng đầu, nhìn thấy con gái thì nở nụ cười vui vẻ, vội vàng bước tới:

"Bé à, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cảm giác thế nào? Các đồng nghiệp có làm khó con không? Nếu có gì ấm ức, đừng tự mình chịu đựng, biết không?"

Vừa nói, ông vừa lộ vẻ mặt lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/465.html.]

Cố Chí Phượng xuất thân từ gia đình địa chủ, từng du học khi còn trẻ, lại trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời. Ông đã nhìn thấu nhiều góc khuất của nhân tính.

Đối với một nơi như 《 quần chúng nhật báo 》, nơi chỉ toàn những người tài giỏi và đầy tham vọng, ông lo rằng con gái mình sẽ khó tránh khỏi va chạm.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, mỉm cười nói:

"Cha, con đi làm chứ đâu phải lên đoạn đầu đài. Các đồng nghiệp đều rất tốt, đối xử với con vô cùng nhiệt tình. Con cũng thích môi trường làm việc ở đây, không có gì khó khăn cả. Cha cứ yên tâm đi."

Nga

Cố Chí Phượng nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Cố Nguyệt Hoài nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhận ra đã gần đến giờ, liền nói:

"Đi thôi cha, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh trong huyện. Đi sớm về sớm, kẻo trễ giờ làm của con."

"Ừ, ừ!" Cố Chí Phượng liên tục gật đầu đồng ý, sau đó cùng con gái đi đến tiệm cơm quốc doanh của huyện.

Khi hai người vừa tới nơi, từ xa đã thấy Nhiếp Bội Lan đứng trước cửa đón khách. Cách ăn mặc của bà ta không khác mấy so với lần trước Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy ở trung tâm y tế huyện: gọn gàng, chỉn chu nhưng toát lên khí thế sắc bén và bá đạo. Tính cách của bà ta cũng vẫn chẳng thay đổi, thậm chí còn khó chịu hơn.

Cố Chí Phượng trông thấy chị cả của mình, ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn xúc động. Đã nhiều năm ông không gặp lại bà. Trong lòng ông hiểu rất rõ, Nhiếp Bội Lan luôn chán ghét xuất thân trước kia, nhưng dù sao cũng là người một nhà. Ngày xưa, bà từng ôm ông vào lòng, đút ông ăn, kể cho ông nghe những câu chuyện nghe được ở học đường. Tình cảm đó rõ ràng không phải giả dối.

Loading...