Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 447
Cập nhật lúc: 2024-12-19 09:56:05
Lượt xem: 36
Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng lên, cô hỏi:
"Lãnh đạo lớn? Tần Vạn Giang sao?"
Hoàng Phượng Anh giật mình, vội la lên:
"Ôi, sao cô lại dám gọi thẳng tên lãnh đạo như thế?"
Nga
Nói xong, bà quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Bình thường, người dân khi gặp cán bộ đều kính nể, thậm chí có phần sợ hãi. Nhưng thái độ của Cố Nguyệt Hoài lại quá ung dung, khiến Hoàng Phượng Anh khó hiểu.
Cố Nguyệt Hoài nhún vai, chẳng buồn giải thích.
Thấy cô im lặng, Hoàng Phượng Anh cũng không hỏi thêm, chỉ tiếp tục nói:
"Không phải bí thư Tần, mà là bí thư Vu."
"Bí thư Vu?" Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lóe sáng.
Vu Văn sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/447.html.]
Kiếp trước, cô và Vu Văn chưa từng chạm mặt. Nhưng cô biết người này là phó bí thư công xã Hoàng Oanh, nổi tiếng trung thành với Tần Vạn Giang. Mặc dù hai người có cấp bậc không chênh lệch nhiều, nhưng Vu Văn luôn tự nguyện làm phụ tá đắc lực cho ông ta, là cấp dưới trung thành hiếm thấy.
"Đúng vậy, bí thư Vu. Đây chính là lãnh đạo nữ duy nhất của công xã Hoàng Oanh chúng ta!"
Hoàng Phượng Anh là nữ chủ nhiệm đại đội sản xuất Đại Lao Tử, nhưng so với lãnh đạo công xã như Vu Văn thì còn kém xa. Nhắc đến Vu Văn, giọng bà không giấu được sự ngưỡng mộ.
"Phụ nữ cũng gánh được nửa bầu trời. Bí thư Vu đúng là tấm gương mà tôi muốn noi theo."
Quãng đường còn lại, Cố Nguyệt Hoài không nói gì thêm. Hai người thuận lợi trở về đại đội.
Xe vừa dừng, Hoàng Phượng Anh đã kéo cô chạy ngay tới chỗ chăn nuôi, sợ rằng chậm một chút, lãnh đạo công xã sẽ đi mất.
Trong thời gian này, bà cùng Cố Nguyệt Hoài ở chung khá tốt, người lại thật thà chăm chỉ , nên thật lòng hy vọng cô có thể có một cuộc sống tươi sáng hơn.
Cố Nguyệt Hoài bước vào văn phòng khu chăn nuôi. Trong phòng có không ít cán bộ, người lãnh đạo ngồi ghế chính là Vu Văn.
Bà mặc một chiếc áo choàng quân đội, chân đi đôi giày da đen bóng, mái tóc cắt ngắn ngang tai gọn gàng. Dáng vẻ của bà không quá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại toát lên sự sắc bén và lão luyện. Chỉ cần nhìn qua cũng biết, bà không phải là mẫu phụ nữ quanh quẩn bên bếp núc giúp chồng dạy con.
Nghe tiếng cửa mở, Vu Văn quay đầu lại, ánh mắt lướt qua đánh giá Cố Nguyệt Hoài một lượt rồi lập tức dời đi.
Cố Nguyệt Hoài hơi nheo mắt. Cô nhận ra trong ánh nhìn thoáng qua của Vu Văn có một sự thù địch nhàn nhạt. Điều này khiến cô không khỏi băn khoăn.
Dù ở kiếp trước hay kiếp này, cô và Vu Văn đều chưa từng quen biết. Vậy sự thù địch này từ đâu mà đến?