Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 444

Cập nhật lúc: 2024-12-19 08:19:05
Lượt xem: 53

Cố Nguyệt Hoài xoay người bước vào nhà, lấy ra năm mươi đồng.

Thấy số tiền trong tay cô, Cố Chí Phượng quên luôn việc hỏi về chuyện của Cố Gia. Ông mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Cố Thiên Phượng vẫn còn ở đây, ông lại thôi.

Ông cũng không rõ trong tay con gái mình có bao nhiêu tiền. Năm mươi đồng không phải là con số nhỏ. Nếu không phải vì ông, chắc chắn con bé sẽ không dễ dàng đưa ra như vậy. Những thứ này vốn thuộc về con bé. Ông làm cha, lẽ nào không biết xấu hổ mà chạm vào số tiền đó?

Trong lòng Cố Chí Phượng dâng lên cảm giác khó chịu. Ông ngồi lặng thinh trên giường đất, không nói lời nào.

Ánh mắt của Cố Thiên Phượng thì rực sáng nhìn vào số tiền. Đây chính là năm tờ "đại đoàn kết" đó!

Dù lương của ông không thấp, nhưng mỗi tháng cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu. Lần này mượn được tiền coi như đã giải quyết được vấn đề lớn. Ông thuận tay viết một tờ giấy nợ.

Về phần lãi suất, một năm năm đồng.

Nghe đến tiền lãi, Cố Thiên Phượng thoáng bất mãn, nhưng nghĩ đến những chuyện mình đã làm trước đây, ông vẫn cắn răng đồng ý. Trong lòng thầm nghĩ, sau khi xong việc, sẽ nhanh chóng trả lại.

Mượn được tiền, tuy không hoàn toàn như ý nhưng Cố Thiên Phượng vẫn cảm thấy hài lòng.

Nga

Cố Thiên Phượng cất năm mươi đồng vào túi, quay đầu nói với Cố Chí Phượng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/444.html.]

"Chí Phượng, trưa mai Bội Lan đãi khách ở tiệm cơm quốc doanh trên huyện, em cũng đi đi. Không phải em và Bội Lan đã nhiều năm không gặp rồi sao?"

Nghe vậy, Cố Chí Phượng có chút sững sờ. Sau một lúc định thần, ông xua tay nói:

"Bỏ đi, chị cả cũng không muốn gặp em."

Giọng nói của ông pha chút chua xót, rơi vào tai Cố Nguyệt Hoài khiến cô cảm thấy nặng lòng. Cô nhớ lại lần trước khi tình cờ gặp Nhiếp Bội Lan ở trung tâm y tế huyện. Vẻ mặt cô cả khi đó lạnh lùng đến mức làm người khác khó chịu. Cô ngẫm một lát, rồi lên tiếng:

"Cha, ngày mai xin nghỉ, chúng ta cùng đi."

"Chuyện này... Bỏ đi." Cố Chí Phượng thoáng d.a.o động, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối. Ông hiểu rõ khoảng cách hiện tại giữa mình và chị cả đã cách xa như trời với vực. Ngày trước ông từng làm chị mất mặt, giờ đây, nếu đi e rằng chỉ tự chuốc nhục vào người.

Ông thì không nói , nhưng làm sao ông có thể kéo con gái mình đi để chịu uất ức?

Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn Cố Thiên Phượng, bình tĩnh nói:

"Bác cả, bác về trước đi. Trưa mai chúng cháu sẽ đến."

Ánh mắt Cố Thiên Phượng thoáng vẻ kỳ lạ. Ông không ngờ cô gái nhỏ này không chỉ nắm quyền kiểm soát tiền bạc trong nhà mà còn đưa ra chủ kiến rõ ràng. Trông cô không dễ đối phó, không chừng ngày mai lại có chuyện gì phát sinh. Nghĩ vậy, ông không nói thêm, chỉ cười gật đầu:

"Được, vậy bác đi trước."

Loading...