Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 439
Cập nhật lúc: 2024-12-19 08:14:03
Lượt xem: 46
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy, đôi mắt cô chợt lóe lên, vẻ u ám hiện lên trong ánh mắt.
Quả nhiên,tình huống hiện tại của Yến Thiếu Ngu bây giờ chắc chắn không tốt. Nhà anh ấy đang ở trong giai đoạn rối ren, nhiều thế lực nhắm vào nhà họ, có vẻ như không ai quan tâm đến tin tức của Yến Thiếu Đường, cũng chẳng ai báo cho Yến Thiếu Ngu biết.
Cô thầm nghĩ, khi anh ấy xuống thôn quê nhập đội chắc chắn sẽ đến đây, không còn bao lâu nữa đâu.
Một đồng chí cảnh sát nói thêm:
“Hy vọng đồng chí Cố tiếp tục chăm sóc cho Yến Thiếu Đường, cho đến khi người nhà cô bé tìm đến.”
Trong hồ sơ của đồn cảnh sát có ghi rõ quan hệ giữa Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Đường là quan hệ vợ chồng sắp cưới, nên họ khá yên tâm về cô. Tuy nhiên, hai ngày trước phía thủ đô đột nhiên điều tra về các vụ buôn người, nên bọn họ mới đặc biệt đến điều tra lại.
Nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài chăm sóc cô bé chu đáo, họ cảm thấy yên tâm hơn.
Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc gật đầu:
“Đồng chí cảnh sát cứ yên tâm.”
Hai viên cảnh sát ghi chép xong, kết thúc cuộc điều tra lần này. Họ chưa kịp ăn sáng đã rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Vừa ra khỏi cửa, Vương Phúc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/439.html.]
Sáng nay, ông ta vừa mới thức dậy thì hai đồng chí cảnh sát từ thành phố Chu Lan đã tìm đến, khiến ông ta hoảng hốt một phen. Ban đầu, ông cứ tưởng mình đã phạm phải chuyện gì, nhưng khi nghe nói về cô bé mà Cố Nguyệt Hoài nhận nuôi, ông mới hiểu nguyên nhân.
Vương Phúc còn nhớ rõ cảm giác lo lắng khi phải tiếp xúc với cảnh sát. Mỗi lần như vậy, ông ta luôn có cảm giác giống như chuột đối mặt với mèo vậy, một cảm giác không thể tránh khỏi.
Cố Chí Phượng thở dài một hơi nhẹ nhõm, quay sang nói với Vương Phúc:
"Bí thư chi bộ, ngài chưa ăn gì phải không? Ở lại ăn chút gì nhé?"
Vương Phúc lắc đầu, đáp:
Nga
"Ăn gì chứ, tôi còn phải đến đại đội, sắp phải đóng thuế nông nghiệp rồi, trong đội còn nhiều chuyện lắm."
"Đóng thuế nông nghiệp?" Cố Chí Phượng ngạc nhiên, ông chưa nghe Cố Nguyệt Hoài nhắc tới chuyện này.
"Vâng, hôm qua lãnh đạo bên phía công xã đã thông báo, sắp đến lúc phải đóng thuế nông nghiệp rồi." Cố Nguyệt Hoài gật đầu. Lúc này, mùa thu hoạch vừa qua, lương thực đã được thu về, đương nhiên phải bắt đầu đóng thuế nông nghiệp. Đây là công việc theo thường lệ, không có gì bất ngờ.
Tuy nhiên, cũng chính vì thế mà vấn đề của đại đội ngay lập tức lộ ra , và vẫn liên tục kéo dài đến sang năm mà vẫn chưa được giải quyết.