Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 434

Cập nhật lúc: 2024-12-18 20:42:34
Lượt xem: 39

Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài thoáng ánh lên sự trầm ngâm. Cô là người từng trải, nhìn thoáng qua liền hiểu. Nghĩ đến việc Chu Dung Dung có thể ở lại trong đại viện Huyện Ủy, cô biết đối với Thôi Hòa Kiệt lần này thật sự là đã gặp được vận may cực lớn . Đối với anh ta, đây có thể xem như một bước ngoặt quan trọng của vận mệnh .

Thế nhưng, ngay cả tình cảm của mình, cô còn chẳng đủ sức để bận tâm, thì đâu có thời gian để chú ý đến tình cảm của người khác?

Cố Nguyệt Hoài ngẩng đầu nhìn bầu trời đã chập choạng tối , khéo léo từ chối: “Đồng chí Hạ, trời đã muộn, tôi còn phải về nhà, đường cũng xa. Lần này không tiện cùng anh ăn cơm được, đợi dịp khác rảnh rỗi chúng ta lại gặp nhé.”

Hạ Lam Chương nghe vậy, sắc mặt thoáng sa sầm. Trên gương mặt điển trai của anh không giấu được vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh, anh lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:

Nga

“Vừa khéo tôi có mang xe đạp. Để tôi đưa cô về, buổi tối cô đi đường một mình không an toàn đâu.”

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu từ chối:

“Không cần đâu, làm phiền anh quá. Anh và bạn chắc còn bận việc khác, tôi không quấy rầy hai người nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/434.html.]

Nói xong, cô nhanh chóng cầm lấy giỏ, vội vã rời khỏi chợ đen.

Dù biết hiện tại tình hình trị an không được tốt , nhưng Cố Nguyệt Hoài cũng chẳng phải loại con gái yếu đuối tay trói gà không chặt. Những thủ đoạn từng học được ở đời trước, cũng theo cô cùng quay trở lại rồi , chỉ là còn không có cơ hội thi triển mà thôi . Huống hồ, bản thân cô vốn dĩ cũng là một người đã ch.ế.t , vì còn hận và còn nợ mà từ thây sơn biển m.á.u bò trở về , có yêu ma quỷ quái nào có thể làm cô sợ được chứ ?

Hạ Lam Chương là người tốt, nhưng cô không thể đáp lại tình cảm của anh. Cô cũng không muốn để anh lún sâu thêm vào mối quan hệ này , tốt nhất là cứ vạch ranh giới rõ ràng , tốt cho bản thân cô mà cũng tốt cho anh .

Cố Nguyệt Hoài bước đi thật nhanh. Hạ Lam Chương đứng nhìn bóng lưng cô ngày càng xa, nét mặt thoáng hiện lên vẻ cô đơn.

Đúng lúc này, Thôi Hòa Kiệt đẩy xe đạp tới bên cạnh, liếc nhìn theo hướng cô vừa đi, giọng điệu mang ý chế nhạo:

“Không ngờ đấy, ở công xã Hoàng Oanh này lại có nữ đồng chí có thể từ chối cậu dứt khoát như vậy .”

Hạ Lam Chương nhíu mày:

“Tôi thật lòng thích cô ấy, cũng chưa từng đùa giỡn tình cảm của bất kỳ đồng chí nữ nào cả.”

Loading...