Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 430
Cập nhật lúc: 2024-12-18 20:13:42
Lượt xem: 42
Không ngờ chỉ vì một bức họa “Nông nghiệp học đại trại” mà khiến Tần Vạn Giang đích thân xuống thị sát.
Tần Vạn Giang chắp tay sau lưng, khẽ nhắc lại cái tên:
"Cố Nguyệt Hoài?"
Nga
Ánh mắt ông dừng trên cô gái trẻ trước mặt, vẻ mặt thoáng phức tạp.
Cô gái này có sáu, bảy phần giống người phụ nữ mà ông yêu. Trong lòng ông dậy lên những cảm xúc khó tả.
Dù biết rằng đến Đại đội Sản xuất Đạo Lao Tử thì khả năng gặp người từng là "người nhà" của bà ấy là rất cao, nhưng khi thực sự đối mặt với cô gái có dung mạo giống bà ấy đến thế, ông không khỏi thổn thức.
Nếu như lúc trước là ông là người đầu tiên gặp và theo đuổi được bà ấy , thì làm sao lại có thể xuất hiện nhiều chướng ngại và những người xa lạ ngáng đường giữa bọn họ như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/430.html.]
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn Tần Vạn Giang. Dù ông ta không nói gì, cô cũng đoán được cảm xúc hiện tại của ông. Nhưng những điều đó không quan trọng.
Cô khẽ gật đầu, không chút ngại ngần, hào phóng lên tiếng:
“Chào các lãnh đạo, tôi là Cố Nguyệt Hoài. Những bức tranh tường này đều do tôi thực hiện. Nếu các vị có chỗ nào chưa rõ hoặc có thắc mắc, cứ hỏi tôi.”
Tần Vạn Giang nhìn cô gái trước mặt, thần thái tự nhiên, đối đáp dứt khoát, không hề có chút e dè nào như ông từng tưởng tượng. So sánh với dáng vẻ hai cô con gái của mình, trong lòng ông càng thêm phức tạp.
Các lãnh đạo công xã cũng khá ấn tượng với thái độ và phong cách của Cố Nguyệt Hoài. Họ bắt đầu hỏi cô về nguồn cảm hứng cho những bức tranh tường.
Cố Nguyệt Hoài tự tin nói, những bức tranh tường vẽ mà cô vẽ nói về các xã viên trong nhóm phá núi khai hoang, những người đã gian khổ xây dựng sự nghiệp, tái thiết lại diện mạo quê hương và cảnh sắc núi sông. Cô cũng vẽ về việc áp dụng cơ giới hóa trong nông nghiệp, với những mùa màng bội thu và lương thực dồi dào, một tương lai tươi sáng và khả quan.
Tất cả những điều đó có thể đều là thịnh cảnh của vài năm sau, nhưng cô hiện tại vẽ ra, mỗi bức tranh đều mang ý nghĩa sâu sắc, đồng thời gợi lên hi vọng về một tương lai tươi sáng hơn . Những gì cô nói không chỉ đã ghi dấu ấn trong lòng các lãnh đạo mà còn chạm đến ước mơ và khát vọng của họ , cũng như những người đang có mặt tại đây . Ai lại không mong muốn vùng đất mình quản lý quần chúng nhân dân đều có cuộc sống ổn định, yên ấm, và lương thực đầy đủ?