Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 392

Cập nhật lúc: 2024-12-16 17:53:30
Lượt xem: 67

Dù sao, Trần Nguyệt Thăng đã nhìn thấu cô ta, giờ đây đối với cô ta đã hoàn toàn không còn tình cảm, thậm chí cảm thấy chán ghét , hận cô ta vì bị lừa dối , và còn bắt đầu nảy sinh cảm giác lạ Cố Nguyệt Hoài. Còn Cố Duệ Hoài, cũng không phải là người quá ngu xuẩn ,sau khi biết dùng cái đầu của anh ta để suy nghĩ thì anh ta cũng nhận ra mọi thiện ý của cô ta đối với anh ta đều xuất phát từ sự lợi dụng để đạt được một mục đích nào đó . Nếu không, tối nay anh ta đã không nói những lời đó với cô ta , anh ta đã bắt đầu nghi ngờ cô ta.

Có điều anh ta nhận ra cũng là điều bình thường, cô ta còn không thèm che giấu sự chấp nhất với vườn rau phía sau nhà anh ta đâu .

Với Cố Duệ Hoài, cô từng có chút cảm kích rất nhỏ, nhưng chỉ vậy mà thôi. Giờ đây, anh ta đã không còn giá trị lợi dụng. Bảo bối không tìm thấy, công việc cũng không có tin tức, nhà họ Cố lại dứt khoát từ bỏ đứa con trai này. Tiếp tục dây dưa với anh ta chẳng lúc này chỉ có trăm hại mà không có một lợi nào .

Hiện tại, cô chỉ cần yên ổn trải qua thời gian ở trại lao động, sau đó thể hiện thật tốt trước mặt Tống Kim An.

Trong tiểu thuyết, nam chính Tống Kim An là người hiền lành, dịu dàng, một người đàn ông tốt bụng đến hoàn mỹ. Nếu không thể tìm được bàn tay vàng để vượt lên giai cấp, cô ta chỉ còn cách bám chặt lấy anh ta – đây là con đường duy nhất để cô ta thay đổi vận mệnh.

Nga

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/392.html.]

Còn Cố Nguyệt Hoài... đúng là có gì đó kỳ lạ. Có lẽ thật sự có “hào quang nữ chính” như trong truyện. Từ nay, cô ta phải cẩn thận hơn, không nên đối đầu trực diện với Cố Nguyệt Hoài. Nếu muốn xử lý Cố Nguyệt Hoài, cách duy nhất chính là dựa vào Tống Kim An.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Điền Tĩnh bình tĩnh hơn nhiều.

Cố Duệ Hoài lảo đảo khi bị hất tay ra, ánh mắt mờ mịt nhìn cô ta, khuôn mặt trông chẳng khác nào cà tím bị sương đánh héo rũ .

Điền Tĩnh liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài đang đứng ở ngoài sân , khẽ khàng động ngón tay, cười lạnh nói: “Quả nhiên là cái phế vật vô dụng , nếu như anh có một nửa sự thông minh của Cố Nguyệt Hoài, chắc chắn sẽ không bị tôi trêu đùa xoay quanh như vậy.”

"Tôi chưa bao giờ thích anh, đối với anh, trước nay chỉ là lợi dụng mà thôi."

“Cố Duệ Hoài, anh cũng đừng quá coi trọng mình rồi , không về mà dùng nước tiểu soi lại mình đi , lớn lên còn không bằng Trần Nguyệt Thăng, người trong nhà không làm việc đàng hoàng, hoàn cảnh nghèo khó rách nát, anh như vậy lại dám nghĩ rằng mình xứng đôi với tôi ? Đúng là khiến người cảm thấy ghê tởm.”

Loading...