Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 384

Cập nhật lúc: 2024-12-14 20:15:57
Lượt xem: 46

Chết đạo hữu bất tử bần đạo, Yến gia cây to đón gió, cũng chẳng trách bọn họ.

Sắc mặt Tống Kim An tái nhợt, không biết nên nói gì.

Vương Huệ lắc đầu, đứng dậy chuẩn bị đi nấu cơm, bỗng nhiên lại nghe Tống Kim An nói: "Mẹ, con không nhắc chuyện nhà họ Yến nữa, nhưng Thiếu Đường, mẹ có thể giúp không? Con bé mới có bốn tuổi, mẹ cũng nhìn nó lớn lên mà!"

Nghe vậy, bước chân Vương Huệ dừng lại, bà cụp mắt nhìn vẻ khẩn cầu của con trai, cuối cùng cũng gật đầu.

Tống Kim An thở phào nhẹ nhõm, dù không giúp được nhà họ Yến, nhưng chỉ cần có thể tìm Thiếu Đường trở về, cũng là một điều an ủi.

Yến Thiếu Ngu không biết cuộc đối thoại của Tống Kim An và Vương Huệ, dù có biết, anh cũng chỉ cười nhạt mà thôi.

Đã từng, anh cũng từng gọi chú Tống và dì Huệ là người thân, nhưng khi nhà họ Yến gặp khó khăn, họ không do dự đứng về phía những người đó chỉ để bảo toàn nhà họ Tống. Hành động bo bo giữ mình như vậy anh có thể lý giải , nhưng lại cực kỳ chán ghét .

"Anh, anh? Đang nghĩ gì vậy? Mau ăn cơm đi." Yến Thiếu Ly gọi vài tiếng, lại vẫy vẫy tay trước mặt anh.

Yến Thiếu Ngu ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt đen sâu làm người ta cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Yến Thiếu Ly lập tức im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống xới cơm. Trên bàn ăn chẳng có gì ngon, toàn là những món không có dầu mỡ: một ít cơm cháy khô, hai đĩa rau xanh đen sì, không có lấy một miếng thịt.

Nga

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/384.html.]

Kể từ khi trong nhà trở nên lui bại , công việc nấu cơm đã dồn lên vai Yến Thiếu Ly.

Đáng tiếc, cô từ nhỏ được cưng chiều, nếu là đàn dương cầm hay đàn violon, cô có thể chơi rất xuất sắc, nhưng nấu cơm thì cô lại đôt đặc cán mai .

Lúc này, thanh niên tuổi còn nhỏ bên cạnh buồn bã lên tiếng: "Anh, chúng ta thật sự không tìm Thiếu Đường nữa sao?"

Bọn họ đã tìm kiếm rất nhiều ngày, mỗi ngày đều đi từ sáng đến tối, nhưng một chút manh mối cũng không có.

Ai cũng biết, Yến Thiếu Đường đã bị bắt cóc, giờ có thể ở bất cứ đâu, nhưng làm sao ai có thể từ bỏ hy vọng chứ?

Yến Thiếu Ngu cúi đầu, lạnh nhạt nói: "Chúng ta phải rời khỏi thủ đô."

Nói xong, anh bắt đầu bới cơm trong bát lên, không ăn rau mà chỉ ăn vài miếng cơm cháy khô khốc.

Yến Thiếu Ly lại bắt đầu nức nở khóc, căn nhà này giờ đây thật sự đã tan tành.

Yến Thiếu Ương cắn miếng thịt trên miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra lời.

Cậu biết, vì gia đình này mà anh cả đã hy sinh quá nhiều, khi anh đưa ra quyết định này, nhất định anh phải đau lòng lắm.

Loading...