Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 373
Cập nhật lúc: 2024-12-14 18:22:51
Lượt xem: 26
Cố Nguyệt Hoài cười nhạt, dường như lại nghĩ ra điều gì thú vị, cô khẽ vỗ tay một cái, vừa cười tủm tỉm vừa nói: "Nhưng mà, nếu anh thật sự lo lắng cho Điền Tĩnh, thì có thể phạm tội để vào chịu phạt cùng cô ta."
"Mày!" Cố Duệ Hoài loạng choạng, sự tức giận và đau đớn khiến anh ta mất thăng bằng.
Điền Tĩnh cau mày, thấy Cố Duệ Hoài sắp ngã, cô ta không thèm đưa tay ra đỡ. Kết quả, Cố Duệ Hoài ngã sóng soài xuống nền đất.
Cố Duệ Hoài đau đớn kêu rên, Cố Đình Hoài đứng gần nhất bỗng trợn tròn mắt, vội vàng đỡ anh ta dậy và hô to: "Chú Lục, chú Lục mau kiểm tra cho lão nhị nhà cháu đi, chân em ấy chảy m.á.u rồi!"
Chú Lục là bác sĩ của đại đội sản xuất Đại Lao Tử, dù không phải là một bác sĩ cao tay nhưng cũng trị được những bệnh vặt hay tiểu thương , mỗi khi mùa đông đến, ông vẫn hay lên núi hái thuốc, có thể trị các bệnh đau đầu, nhức mỏi, hay cầm máu, làm tiêu m.á.u đông.
Cho nên những người dân ở nơi này , khi bị bệnh vặt hay tiểu thương ngại ra trạm y tế tốn kém sẽ đến gõ cửa nhà chú Lục .
Chú Lục đang ngồi trên ghế bỗng đứng phắt dậy, bảo Cố Đình Hoài: "Tới nhà chú đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/373.html.]
"Vâng!" Cố Đình Hoài gật đầu, nhanh chóng cõng Cố Duệ Hoài chạy đến nhà chú Lục, rất sợ tên ngốc trên lưng hắn thật xảy ra chuyện , đến lúc đó không chỉ không có lão bà , mà chân cũng không thể cứu được vậy đời này của hắn chẳng phải là xong rồi ?
Trò hề do Điền Tĩnh gây ra , bởi vì Cố Duệ Hoài bị đưa đi mà kết thúc .
Vương Phúc thở dài, ông rút điếu t.h.u.ố.c lá khô từ bên hông ra, rít vài hơi rồi phất tay nói: "Mau đưa người đi đi, đêm nay phải đưa đi, chờ Cố Duệ Hoài tỉnh lại sẽ phiền lắm."
Mấy dân binh nhìn về phía Lôi Đại Chùy, thấy ông ta gật đầu, bèn vội vàng đưa Điền Tĩnh đi.
Nga
Điền Đại Hữu cũng chỉ biết kéo Điền Điềm về, nét mặt ông như đưa đám. Trong nhà xảy ra chuyện xui xẻo như vậy, muốn yên ổn cũng khó, lấy đệm chăn thì thôi, lại còn phải kiếm lương thực cho cô ta. Tại sao hồi sinh con nhỏ đó ông ta không ném luôn vào hố phân cho rồi?
Điền Tĩnh biết rằng mọi chuyện đã hết đường cứu vãn, nhưng cô ta không hề nổi khùng. Cô ta chỉ nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng đôi mắt lạnh tanh. Khi đi ngang qua người Cố Nguyệt Hoài, giọng nói của cô ta như một con d.a.o sắc, truyền vào lỗ tai cô.
"Cố Nguyệt Hoài, cô chờ đó cho tôi!"