Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 363
Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:54:25
Lượt xem: 47
Không lâu sau, Điền Tĩnh với mái tóc rối bù được đưa từ chuồng bò lên. Quần áo cô ta nhăn nhúm, thoang thoảng mùi phân bò, cả người không còn ngăn nắp lượng lệ như trước mà trông u ám, ủ rũ.
Lôi Đại Chùy lặng lẽ nhìn Điền Tĩnh, hắn nhận ra được cô gái này . Cháu trai ông hình như rất thích nữ đồng chí này , nếu lần này người thật sự bị đưa đi giáo dục lao động, thì cũng không thể cưới .
Lúc này, Trần Nguyệt Thăng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp dõi theo.
Ngay khi Điền Tĩnh xuất hiện, đám xã viên bắt đầu bàn tán xôn xao. Một số phụ nữ có quan hệ thân thiết với nhau thì chia sẻ hạt bí rang, vừa nhai vừa bàn luận.
"Nghe nói, con gái nhà họ Điền lần này gây họa, cô ta đã bị Cố Nguyệt Hoài yêu cầu bí thư đưa đi giáo dục lao động!"
"Tê ... giáo dục lao động à, Điền Tĩnh chưa kết hôn đúng không? Đội trưởng Tiểu Trần sẽ để cho vợ tương lai đi giáo dục lao động à ?"
"Hắc hắc, Trần đội trưởng có nguyện ý hay không, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng nghe nói, giữa hai người này đã có xảy ra vấn đề gì đó, hôm qua tiểu Trần đội trưởng còn đến nhà Cố Nguyệt Hoài. Ba người bây giờ rốt cuộc là quan hệ gì, thật sự khó mà nói rõ."
"..."
Vương Phúc chưa kịp lên tiếng thì Điền Đại Hữu đã lao ra, túm tóc Điền Tĩnh, tay còn lại đánh mạnh vào lưng cô ta, vừa đánh vừa mắng:
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/363.html.]
"Mẹ kiếp, tao không cho mày ăn no sao? Ai dạy mày đi ăn trộm?"
Vương Bồi Sinh không thể chịu nổi, ngăn lại:
"Được rồi, ông làm cha mà đánh con gái mình nặng tay như vậy, không thấy hổ thẹn à?"
Điền Đại Hữu hừ một tiếng, vội cúi đầu khom lưng nói:
"Bí thư, chủ nhiệm, chuyện này không phải do tôi dạy bảo, các ông muốn đánh muốn phạt cứ việc, miễn sao đừng liên lụy đến tôi là được, tôi không liên quan đến chuyện này!"
Điền Tĩnh từ đầu đến cuối không hề kêu la, dù bị đánh nhưng vẫn đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Cố Nguyệt Hoài đứng nhìn cảnh tượng này, ánh mắt bình tĩnh, trong lòng cảm thấy có chút hả hê, nhưng chưa đủ . Những gì Điền Tĩnh phải chịu đựng lúc này chả là gì so với những gì Cố gia phải trải qua trong kiếp trước. Cô sẽ đem tất cả những gì Điền Tĩnh đã nợ gia đình cô đòi lại , từng chút từng chút một .
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, Điền Tĩnh từ từ ngẩng đầu lên.
Cô ta thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Trần Nguyệt Thăng đứng cạnh Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Nguyệt Hoài, như thể muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô, ánh mắt lạnh lùng đầy oán hận .