Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 342
Cập nhật lúc: 2024-12-12 19:21:08
Lượt xem: 50
Đáng tiếc , tất cả đều không đưa ra được biện pháp gì để giải quyết .
Năm nay đúng là một năm nạn đói hoành hành. Tuy không đến mức khiến người c.h.ế.t đói hàng loạt, nhưng cũng đủ để dày vò từng nhà, từng người. Hầu như chẳng ai có được một bữa ăn no bụng. Nhiều người không chịu nổi cảnh túng quẫn, đành phải rời bỏ quê hương, dứt áo ra đi tìm nơi khác để cắm rễ, mưu sinh qua ngày.
Việc vui? Cô thật sự không đoán ra được là chuyện gì.
Vương Phúc dẫn người tới nhanh, đi cũng nhanh.
Cố Nguyệt Hoài chẳng buồn để tâm đến Trần Nguyệt Thăng, xoay người trở vào nhà, chuẩn bị gọi cả nhà đi ghi công điểm.
Trần Nguyệt Thăng thấy vậy, vẫn không muốn rời đi, liền hỏi:
"Cô không tò mò trong đội có chuyện vui gì sao?"
Cố Nguyệt Hoài giữ nét mặt bình thản, khẽ liếc nhìn Trần Nguyệt Thăng một cái rồi cất giọng lạnh lùng:
“Nếu anh định nhắm đến tôi như lời Điền Tĩnh nói , thì tôi khuyên anh sớm tỉnh mộng đi. Từ đầu chúng ta đã là thế bất lưỡng lập , thuỷ hoả bất dung . Đừng tự huyễn hoặc bản thân với những ảo vọng viển vông, cũng đừng vô cớ làm người khác cảm thấy ghê tởm.”
Nghe vậy, mặt Trần Nguyệt Thăng tối sầm lại. Hắn ta nhíu mày đáp:
"Tôi không có ý định như vậy ."
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/342.html.]
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nhẹ nhàng nói:
"Ồ, tốt nhất là vậy."
Dứt lời, cô quay người đi thẳng vào nhà, không ngoái đầu lại.
Trần Nguyệt Thăng mím môi, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó . Một lúc lâu sau, mãi đến khi tiếng chuông báo ghi công điểm vang lên thúc giục , hắn mới đứng dậy rời khỏi tiểu viện nhà họ Cố. Còn Điền Tĩnh, chẳng rõ đã biến mất tự lúc nào, không thấy tăm hơi .
Khi Cố Nguyệt Hoài trở về nhà, Cố Đình Hoài đã băm xong thịt gà. Cô nhìn mọi người rồi nói:
"Đến lúc đi ghi công điểm rồi. Bác cả, cô hai, hai người chờ một lát, để cháu quay về sẽ nấu ăn cho mọi người."
Cố Ngân Phượng nóng lòng, liền thúc giục:
"Được rồi, mọi người mau đi đi, đừng chậm trễ!"
Cố Tích Hoài ôm Yến Thiếu Đường, thoáng nhìn Cố Ngân Phượng một cái, ánh mắt đầy nghi hoặc. Anh không buông cô bé xuống mà ôm luôn đi ra ngoài.
Cố Nguyệt Hoài như có điều suy nghĩ, liếc nhìn Cố Ngân Phượng, lại quay đầu nhìn vào trong nhà mình. Trong lòng cô đã đoán được ý đồ của bà ta, nhưng tất cả đồ vật trong phòng đã được cô cất hết vào không gian Tu Di. Người bên ngoài dù có mưu tính gì cũng chỉ vô ích.
Vừa bước ra khỏi cửa, Cố Chí Phượng như nhớ ra điều gì, vội vàng kéo Cố Nguyệt Hoài sang một bên, thì thầm:
"Bé à, trong nhà có đồ quý, mau khóa cửa phòng con lại đi."