Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 335
Cập nhật lúc: 2024-12-12 17:50:58
Lượt xem: 57
Khi biết Điền Tĩnh lừa dối mình, hắn ta đã muốn đến gặp Cố Nguyệt Hoài. Một phần là để xác nhận sự việc, phần khác... không thể phủ nhận, anh ta cũng muốn gặp cô. Có lẽ vì cô đã thay đổi, trở nên xinh đẹp hơn, khiến hắn ta bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian Cố Nguyệt Hoài luôn đeo đuổi hắn .
Hắn ta luôn biết Cố Nguyệt Hoài rất thích mình, chỉ cần hắn ta cần gì, dù là tiền hay lương thực, cô sẽ luôn ngoan ngoãn thông qua Trần Nhân đưa thứ hắn muốn đến trên tay hắn . Lúc đó, hắn ta chỉ cảm thấy cô là một cô gái không có tự trọng , bị luyến ái làm cho mờ mắt , nhưng giờ nghĩ lại, không ai đối xử tốt với hắn ta như Cố Nguyệt Hoài.
Hắn ta tự hỏi bản thân: Chẳng lẽ hắn vẫn luôn là cái người háo sắc sao ? Vì Điền Tĩnh xinh đẹp , nên hắn sẵn sàng vung tiền như rác để bù đắp chỗ khuyết trong sinh hoạt cho cuộc sống của cô ta trở nên sung sướng hơn , còn Cố Nguyệt Hoài vì xấu xí nên hắn đã coi tình cảm chân thành của cô như một trò hề , khịt mũi coi thường , tuỳ ý giẫm đạp .
Nga
Chính lúc này, Trần Nguyệt Thăng cũng cảm thấy mình thật đáng ghê tởm .
Cố Nguyệt Hoài không để ý đến sự im lặng của anh, cô bước thêm vài bước gần anh, giọng nhẹ nhàng khuyên bảo :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/335.html.]
" Anh muốn đòi lại tiền và lương thực từ Điền Tĩnh ? Muốn .... thì làm lớn chuyện, khiến dư luận đứng về phía anh , đem công xã xã viên mỗi một người đều trở thành trợ lực của anh . Đến khi đó , Điền Tĩnh vì muốn cho mọi chuyện lắng xuống để bảo toàn thanh danh của mình không phải sẽ chỉ có thể ngoan ngoãn mà đem những thứ kia trả lại cho anh sao ."
Trần Nguyệt Thăng nghe xong, cả người khẽ căng ra. Hắn không biết phải trả lời thế nào. Quả thật, hắn không muốn chia tay với Điền Tĩnh trong yên lặng như vậy. Cô ta lừa dối hắn , phải trả giá đại giới . Nhưng khi những lời này thốt ra từ miệng Cố Nguyệt Hoài, hắn lại cảm thấy có gì đó hổ thẹn, cảm giác này phức tạp và khó hiểu.
"Tôi biết... Cô có thể..." Trần Nguyệt Thăng nhìn Cố Nguyệt Hoài, cổ họng hắn ta hơi nghẹn lại. Hắn định đưa tay vén sợi tóc của cô ra sau tai, nhưng khi chưa kịp làm, hắn nghe thấy giọng của Điền Tĩnh.
"Trần Nguyệt Thăng! Anh đang làm cái gì vậy?"
Trong thanh âm của Điền Tĩnh tràn đầy không dám tin tưởng vào mắt mình , dù âm sắc vẫn dịu dàng như trước, nhưng lọt vào tai Trần Nguyệt Thăng lại khiến hắn ta cảm thấy ghê tởm , hắn quay đầu nhìn về phía con đường nhỏ trong bóng đêm.