Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 300
Cập nhật lúc: 2024-12-08 20:24:35
Lượt xem: 42
Tiếng động bên ngoài quá lớn, Cố Tích Hoài không thể không ôm Yến Thiếu Đường, bước ra khỏi phòng.
“ Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Hắn nhìn tình hình trước mắt, hơi ngẩn ra.
Tuy nhiên, lúc này không ai đáp lại câu hỏi của hắn. Một lúc lâu sau, Cố Duệ Hoài dần dần bình tĩnh lại, cười lạnh một tiếng, đẩy tay Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài ra: “Xem các ngươi hoảng sợ đến mức nào.”
Nga
Cố Đình Hoài nhìn em trai của mình với vẻ mặt tuyệt vọng, không tin nổi vào những gì đang diễn ra. Hắn nhận ra, em trai mình, giờ phút này, không chỉ hoang đường mà dường như đã mất đi lý trí, thậm chí có chút điên loạn.
Hắn biết, cuộc đời này muốn khiến Cố Duệ Hoài quay đầu lại e rằng đã trở thành một điều vô cùng khó khăn.
Điền Tĩnh, Điền Tĩnh, thật sự là tang môn tinh chuyên nhằm vào Cố gia bọn họ !
Lúc này, Cố Chí Phượng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Duệ Hoài, ánh mắt vừa mang theo bi ai, lại vừa như tĩnh mịch. Một lát sau, hắn mở miệng, thanh âm khàn đặc, như thể gắng gượng lắm mới thốt ra được: “Cố Duệ Hoài, Cố gia miếu tiểu, không còn chỗ cho ngươi này tôn đại Phật. Sau này ... đừng bao giờ trở về nữa.”
“Cha!” Cố Tích Hoài hoảng hốt, giọng điệu thay đổi, không thể tin vào những gì vừa nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/300.html.]
Cố Đình Hoài mím môi, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không mở miệng. Anh quay đầu đi, không còn cầu xin gì nữa. Lão nhị đã điên rồi, để lại nó trong nhà chỉ thêm nguy hiểm mà thôi.
Cố Duệ Hoài dường như cũng bị lời của Cố Chí Phượng làm cho kinh ngạc, vẻ mặt hắn thoáng chốc trầm xuống, thần sắc có chút đờ đẫn.
Hắn đột nhiên cười, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa nỗi bi thương sâu thẳm, thanh âm cũng tràn ngập phẫn nộ và đau đớn giống như lại lần nữa bị vứt bỏ : " Lại vì Cố Nguyệt Hoài sao ? Trước kia vì nó mà xem thường tôi, coi tôi như không tồn tại , bây giờ lại vì nó mà đẩy tôi ra khỏi gia đình?"
“Ha ha, nực cười! Thật là nực cười!”
Cố Duệ Hoài cười lạnh, tiếng cười sắc nhọn như dao, nói xong, hắn kéo chặt vết thương ở chân, lảo đảo bước đi.
Cố Nguyệt Hoài nhìn bóng lưng kiên quyết của Cố Duệ Hoài, cùng với mái tóc bạc phơ của Cố Chí Phượng, đôi mắt đẹp của cô lướt qua một nét bi thương sâu sắc.
Cô cố gắng mở miệng nhưng cổ họng đau rát, giọng nói khàn đặc cất lên: "Anh hai..."
Cố Nguyệt Hoài nhắm mắt lại, chịu đựng cơn đau đớn, tiếp tục: "Điền Tĩnh không phải là người như anh nghĩ đâu. Một khi anh rời đi, cô ta sẽ không còn thấy gì để lợi dụng ở anh nữa, cô ta sẽ vứt bỏ anh như vứt một đôi giày cũ."