Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 283
Cập nhật lúc: 2024-12-08 13:11:19
Lượt xem: 44
Cố Nguyệt Hoài chỉ gật đầu, cùng Cố Đình Hoài đứng nhìn bóng lưng bà rời đi.
Cố Đình Hoài nhìn theo bà một lúc lâu, lòng vẫn khó nói thành lời. Cho đến khi Cố Nguyệt Hoài đột ngột lên tiếng, giọng đầy châm chọc: "Sao vậy anh cả? Bao nhiêu năm không gặp, chỉ nhìn thấy mẹ ruột mà lòng anh kích động mênh m.ô.n.g , muốn nhận lại mẹ sao ?"
Cố Nguyệt Hoài nói không chút kiêng dè, dù cô không phản đối việc các anh nhận Lâm Cẩm Thư, cô biết, thân phận mẹ ruột của Lâm Cẩm Thư đời này bọn họ đều không thể chối bỏ. Nhưng đối với cô, cả đời này cô chỉ có cha .
Nga
Lâm Cẩm Thư trước đây hành động thật sự là đã mang lại thương tổn rất lớn đối với các anh của cô , có điều , kỳ thật người chịu đau khổ nhất chính là Cố Chí Phượng, người yêu bà ấy , yêu sâu đậm vô cùng . Vì vậy, khi nói đến việc tha thứ, cô thực sự không có hứng thú , nói đúng hơn là từ khi cô còn nhỏ , là do cha và anh cả một phen phân một phen nước tiểu nuôi lớn , lại không có sự hiện diện của bà ấy , vốn là cũng chả có tình cảm gì ngoài những oán trách mà kiếp trước cô không thể buông bởi vì bà ấy bỏ đi hưởng thụ cuộc sống tốt hơn mà không mang theo cô . Kiếp này , suy nghĩ của cô đã khác , nên với cô mà nói , ' mẹ ' không khác so với người xa lạ là mấy , m.á.u mủ là thật nhưng không có tình cảm cũng là thật , một khi không có tình cảm thì sao có thể nói đến việc tổn thương đâu , một khi đã không bị tổn thương thì ... từ đâu ra cần tha thứ .
Còn về cuộc sống "chim hoàng yến" của Lâm Cẩm Thư, cô cũng không định sẽ can thiệp vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/283.html.]
Tất cả, cô sẽ chờ đến khi cuộc sống của cả gia đình cô thực sự thay đổi mới quyết định sau.
Khóe miệng Cố Đình Hoài khẽ co rút, anh quay sang gõ nhẹ vào đầu Cố Nguyệt Hoài, mắng: "Em đúng là cái gì cũng nói được!"
Nói xong, anh lại quay lại nhìn vào trung tâm y tế, một thoáng do dự, rồi hỏi: "Chúng ta đi thật sao?"
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng nhướng mắt, nhìn vào dáng vẻ vui mừng của Điền Tĩnh khi cô ta bước vào trung tâm y tế, cười nhạt: "Anh cả, anh xem, người chăm sóc đến rồi, chúng ta còn vào đó làm gì, chỉ thêm phần thừa thãi thôi."
Cố Đình Hoài không khỏi nhướng mày khi nhìn thấy Điền Tĩnh. Không biết có phải do em gái anh đã thổi vào lửa, mà giờ anh vừa nhìn thấy cô ta, cũng không thể kiềm chế được cảm giác chán ghét.