Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 280

Cập nhật lúc: 2024-12-08 12:40:32
Lượt xem: 35

Dứt lời, cô đặt phong thư vào tay Lâm Cẩm Thư. Trong lòng cô hiểu rõ, với tính cách tham lam của Điền Tĩnh, nếu biết chuyện này, cô ta sẽ chẳng ngần ngại lợi dụng Cố Duệ Hoài để tạo mối liên hệ với Lâm Cẩm Thư và Tần Vạn Giang , tốt nhất là không làm cô ta có cơ hội , nếu không sẽ lại có thêm phiền toái .

Nhận lại phong thư cùng hộp bánh ngọt, Lâm Cẩm Thư đờ đẫn. Mãi một lúc sau, khi mở miệng, bà mới nhận ra cổ họng mình đã đau rát.

Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn Cố Duệ Hoài – người đang tức giận đến đỏ mặt – rồi nhẹ nhàng nói với Lâm Cẩm Thư:

"Đi thôi , bà Lâm . Tôi và anh cả sẽ tiễn bà ra ngoài . Anh hai cần tĩnh dưỡng, sau này bà vẫn là đừng đến đây nữa."

Lâm Cẩm Thư cắn môi, lòng trĩu nặng . Cuối cùng, bà chỉ có thể đem đắng chát nuốt xuống , cố nặn ra một nụ cười gượng , nhẹ nhàng đáp : " Được ."

Nga

Cố Nguyệt Hoài nhìn bà một lần nữa, thấy rõ nỗi khổ sở trong ánh mắt, nhưng vẫn tỏ vẻ thờ ơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/280.html.]

Trước khi rời khỏi phòng bệnh , Cố Nguyệt Hoài quay đầu lại, nở một nụ cười với Cố Duệ Hoài, giọng nói khẩn thiết mà dịu dàng: " Anh hai , anh cứ yên tâm nghỉ ngơi. May có Điền Tĩnh chăm sóc, em và anh cả cũng chẳng cần phải lo lắng gì cả."

Cố Duệ Hoài còn đang bối rối chưa hiểu những lời đó ám chỉ điều gì, Cố Nguyệt Hoài và Cố Đình Hoài đã rời khỏi phòng bệnh.

" Cái gì gọi là có Tiểu Tĩnh ở , bọn họ liền không cần lo lắng ? Đây là có ý gì ?" Cố Duệ Hoài vẻ mặt khó hiểu,  sau một lúc lâu mới chợt tỉnh ngộ, giọng nói có chút hoang mang: " Lão Tam sao lại chưa trở về?"

Không nói đến nỗi bứt rứt trong lòng Cố Duệ Hoài, lúc này, ở bên ngoài trung tâm y tế, bầu không khí giữa Lâm Cẩm Thư và hai người con đã lâu không gặp là Cố Đình Hoài và Cố Nguyệt Hoài , tổ ba người cũng lầm vào tình trạng nặng nề và khó xử. Lâm Cẩm Thư bước đi phía trước, chốc chốc quay đầu như muốn nói điều gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Cố Nguyệt Hoài, một khuôn mặt giống bà đến kinh ngạc nhưng lại xa cách đến đau lòng, bà chỉ cảm thấy nghẹn ngào.

Cố Đình Hoài bước đi lặng lẽ, đôi mắt cụp xuống, dường như đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng.

Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn anh cả một cái , quyết định phá vỡ sự im lặng:

“ Bà Lâm, Điền Tĩnh đâu rồi ? Chính là cô gái chăm sóc anh hai khi hai người đến đây ấy .”

Loading...