Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 278
Cập nhật lúc: 2024-12-08 04:52:51
Lượt xem: 39
Cố Nguyệt Hoài đặt hộp bánh ngọt mang theo lên tủ đầu giường, hỏi:
"Điền Tĩnh đâu? Không phải cô ấy nói muốn chăm sóc anh sao?"
Cố Duệ Hoài liếc cô một cái, nhíu mày khó chịu:
"Chỗ nào cũng có mày. Tiểu Tĩnh đi tiễn người phụ nữ kia, chưa về. Mày đừng nhiều chuyện nữa!"
Cố Đình Hoài giơ tay gõ đầu Cố Duệ Hoài một cái, giọng trầm xuống:
"Em ăn nói kiểu gì vậy? Em có biết tiền phẫu thuật của em là do Nguyệt Hoài mượn bạn không? Anh biết tính em nóng nảy, nhưng không ngờ em lại vô ơn như thế.
Cố Duệ Hoài, em nhìn lại xem mình sống thế nào rồi? Con bé là em gái ruột em, nó có thể hại em được sao?"
Cố Duệ Hoài thoáng e ngại ánh mắt nghiêm khắc của anh cả, nhưng nghe những lời này, anh ta không khỏi khó chịu.
Trong lòng, anh ta nghĩ: đúng là tiền phẫu thuật do Cố Nguyệt Hoài mượn, nhưng anh ta cũng đã đồng ý sẽ trả. Là em gái, vì cứu anh trai mà đi vay tiền, chẳng phải là chuyện nên làm sao? Chẳng lẽ vì chuyện đó, anh ta phải cảm ơn rối rít, quỳ xuống dập đầu tạ ơn ? Cũng không biết nó có chịu được cái lễ đấy hay không ?
"Được rồi, anh cả. Người đã đi rồi, chúng ta cũng về thôi." Cố Nguyệt Hoài không nhìn Cố Duệ Hoài thêm lần nào. Cô biết rõ, hiện tại anh ta đã bị Điền Tĩnh làm lung lay, nói thêm cũng vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/278.html.]
Nga
Cố Đình Hoài thở dài, thất vọng nhìn em trai. Cuối cùng, anh không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người:
"Đi thôi."
Cố Duệ Hoài vừa định mở miệng gọi anh cả lại, thì một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, tay xách túi nhỏ, vừa lau mắt vừa bước vào phòng bệnh.
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy bà, bước chân khựng lại. Cố Đình Hoài cũng ngỡ ngàng đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích suốt một lúc lâu.
Người phụ nữ lướt qua Cố Nguyệt Hoài, tiến thẳng đến bên giường của Cố Duệ Hoài, rồi đưa cho anh ta một phong thư.
"Sao bà lại quay lại nữa? Mau đi đi..." Vừa nhìn thấy Lâm Cẩm Thư, sắc mặt Cố Duệ Hoài lập tức trở nên khó coi. Anh ta vốn định hét lớn vài câu, nhưng khi ngẩng đầu thấy ánh mắt nghiêm nghị của Cố Đình Hoài, giọng nói lập tức nghẹn lại.
"Cầm lấy , coi như đây là ... chút tấm lòng của mẹ," Lâm Cẩm Thư nói xong, xoay người định rời đi.
" Bà Lâm, chờ một lát ." Cố Nguyệt Hoài lên tiếng gọi, giọng nói bình thản.
Lâm Cẩm Thư dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô. Khi ánh mắt bà chạm đến gương mặt của Cố Nguyệt Hoài – khuôn mặt mang những đường nét rất giống mình – bà thoáng giật mình. Đôi mắt mở to, chân tay luống cuống, vành mắt đỏ hoe, rồi nhỏ giọng run rẩy hỏi:
"Con... Con là..."