Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 276

Cập nhật lúc: 2024-12-08 11:26:31
Lượt xem: 44

Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Nguyệt Hoài lướt qua Thôi Hòa Kiệt. Cô lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đếm đúng một trăm bốn mươi đồng rồi đưa cho Hạ Lam Chương:

"Đã nói là sẽ trả sớm cho anh rồi."

Hạ Lam Chương nhìn số tiền trước mặt, do dự không biết nên nhận hay không. Anh không định tính toán quá chi li với cô, nhưng qua vài lần tiếp xúc, anh hiểu rõ rằng Cố Nguyệt Hoài không phải người thích chiếm lợi từ người khác.

Nếu anh từ chối, e rằng về sau sẽ khó giữ được mối quan hệ bạn bè.

Bất chợt, như nghĩ ra điều gì đó, Hạ Lam Chương ngập ngừng nói:

"Giấy vay nợ, hôm nay tôi đi vội nên không mang theo. Thế này đi, trưa mai chúng ta gặp nhau ở tiệm cơm quốc doanh, tôi sẽ mang giấy nợ đến cho cô."

Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày, động tác nhỏ đến mức khó nhận ra. Cô ngước mắt nhìn ánh mắt đầy mong chờ của Hạ Lam Chương, trầm ngâm một lúc, rồi khẽ gật đầu đồng ý.

Giấy vay nợ đúng là một chuyện phiền phức. Điều này chẳng liên quan đến việc cô có tin tưởng Hạ Lam Chương hay không, mà chủ yếu là không muốn để người khác nắm được điểm yếu của mình. Ngày mai thì ngày mai vậy, vừa hay nhân tiện nói rõ một vài chuyện với hắn.

Cô không phải người ngốc, đương nhiên nhận ra thiện cảm mà Hạ Lam Chương dành cho mình. Nhưng cô cũng là người rõ ràng hơn bất cứ ai tình cảm đó của hắn từ đầu đã đặt sai chỗ . Cô lại không phải Điền Tĩnh , muốn dây dưa lập lờ với nhiều người đàn ông để đạt được lợi ích , vẫn nên nói rõ ràng với hắn tránh những hiểu lầm không đáng có về sau . Quan trọng nhất là cô sợ người trong lòng cô về sau sẽ để ý !

Khi nghe cô đồng ý, trên mặt Hạ Lam Chương thoáng hiện lên vẻ vui mừng.

Thôi Hòa Kiệt đứng bên cạnh liếc mắt nhìn anh, khóe môi gã cong lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/276.html.]

"Ngày mai, tiệm cơm quốc doanh à?"

Cố Nguyệt Hoài không để ý đến gã, chỉ thản nhiên nói:

"Chúng tôi đi trước đây."

Hạ Lam Chương gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng hai anh em họ rời đi. Anh nhìn rất lâu mà không rời mắt.

Thôi Hòa Kiệt đứng bên cạnh bỗng bật cười.

Hạ Lam Chương quay đầu lại, giọng đầy bực bội:

"Anh cười cái gì?"

Thôi Hòa Kiệt khoanh tay, nụ cười đầy ẩn ý:

"Cười cậu thích người ta mà không dám nói!"

"Đừng có nói linh tinh!" Hạ Lam Chương lập tức kích động, nhìn xung quanh để chắc chắn không ai nghe thấy rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt ngượng ngùng của anh khiến Thôi Hòa Kiệt cười gập cả người.

Một lúc lâu sau, khi đã ngừng cười, Thôi Hòa Kiệt vỗ vai anh, ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, gã lên tiếng:

Nga

"Cậu thích cô gái đó rồi, vậy còn Chu Dung Dung thì sao?"

Loading...