Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 272
Cập nhật lúc: 2024-12-08 01:39:27
Lượt xem: 32
"Bé, em quen biết vị đồng chí này sao?" Cố Đình Hoài lên tiếng, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Trong mắt anh, làm nhân viên bán hàng tại Cung Tiêu Xã là công việc đáng mơ ước, một "cái bát vàng" mà ai cũng khao khát. Thế nhưng, em gái anh lại quen được người làm công việc này, khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
Diêu Mỹ Lệ khẽ sững người, nhìn sang Cố Đình Hoài. Chỉ qua vài giây suy đoán, cô đã nhận ra thân phận của anh.
Dựa vào tuổi của Cố Nguyệt Hoài, Diêu Mỹ Lệ đoán rằng cô vẫn chưa có người yêu. Người đàn ông này trông có vẻ đứng đắn, lại thân thiết với Cố Nguyệt Hoài, nên chắc chắn là anh trai cô. Tuy nhiên, từ đường nét gương mặt của anh, có thể thấy anh giống cha nhiều hơn mẹ.
Diêu Mỹ Lệ mỉm cười, vươn tay về phía Cố Đình Hoài:
"Chào đồng chí, tôi là bạn của Nguyệt Hoài."
Cố Đình Hoài có chút lúng túng, đưa tay bắt lấy tay cô, hai tai hơi ửng đỏ. Anh đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bắt tay một cô gái.
"Xin ... xin chào."
Diêu Mỹ Lệ mỉm cười, cảm thấy đàn ông trong các đội nông thôn thực sự rất chất phác.
Cố Nguyệt Hoài nhìn hai người liếc mắt một cái , nói thẳng :
"Tôi muốn mua ít đồ mang tới gặp Lâm Cẩm Thư."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/272.html.]
Diêu Mỹ Lệ thoáng hoảng hốt. Dù sao, thái độ của cô hôm qua đối với Cố Nguyệt Hoài vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ. Nhưng rất nhanh, cô đã lấy lại tinh thần, phấn khởi nói:
"Cô nghĩ thông suốt rồi sao! Không biết nên mua gì đúng không? Để tôi mách cô, dì Lâm thích nhất là que gạo nếp, cô có thể mang theo một ít."
Diêu Mỹ Lệ có chút kinh ngạc, rốt cuộc ngày hôm qua thái độ của Cố Nguyệt Hoài còn rất rõ ràng trước mắt cô , nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã kích động lên, vui mừng nói : " Cô cuối cùng đã nghĩ thông suốt ! Cô là không biết mua gì đúng không ? Tôi nói cho cô , Lâm dì thích nhất là món gạo nếp điều , cô có thể mua một ít mang cho bà ấy ."
Nga
Cố Đình Hoài có chút sửng sốt, quay sang hỏi :
"Cô cũng biết… mẹ tôi sao?"
Diêu Mỹ Lệ nghiêm túc gật đầu :
" Biết chứ, còn rất thân nữa. Dì Lâm thực sự là một người tốt. Nếu hai người có thể hòa thuận với dì ấy, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp hơn."
Cố Nguyệt Hoài không muốn tiếp tục bàn luận về Lâm Cẩm Thư, liền chỉ vào hộp quà bánh ngọt trên quầy, nói:
" Cũng không cần phiền phức , lấy hộp bánh ngọt này đi . Với cả , tôi còn muốn lấy luôn tấm vải hôm trước ."
Diêu Mỹ Lệ nhìn cô, không nói gì thêm, chỉ gật đầu đồng ý.