Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 270
Cập nhật lúc: 2024-12-08 01:17:27
Lượt xem: 68
Cố Đình Hoài hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cười khổ nói : “ Cái này sao được ?”
" Anh cả , anh chưa từng nghe qua câu này sao? ‘ Muốn diệt vong trước phải cuồng loạn '. Hiện tại, trong mắt trong lòng nhị ca đều chỉ có cô ấy , nhưng chăm sóc người ốm yếu nhất là người không có khả năng tự chiếu cố mình nào tránh được những lúc cảm xúc trào dâng . Chỉ là xem thử Điền Tĩnh phát điên trước, hay anh hai hối hận trước mà thôi ."
Cố Nguyệt Hoài chậm rãi lên tiếng, hoàn toàn không thấy ý tưởng này có gì sai trái.
Cố Duệ Hoài đã chìm sâu vào tình trạng mê muội trong tình yêu, cần phải dùng đến những biện pháp cực đoan mới có thể giúp hắn tỉnh ngộ. Hắn nên hiểu rằng việc được an ổn nằm trong phòng y tế, được người nhà tận tâm chăm sóc, không phải ai cũng có được. Tất cả quyền lợi đó đều là sự hy sinh của gia đình dành cho hắn.
Còn Điền Tĩnh chỉ kể vài câu chuyện cười vu vơ, chẳng mang lại chút giá trị thực tiễn nào.
Hầu hạ người bệnh là việc vất vả, không chỉ đơn thuần là cho ăn cơm hay kể vài câu chuyện vui. Đến lúc đó, không biết thực tế có thể vả cho những kẻ mộng mơ phải tỉnh lại hay không ?
Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài nhìn nhau, ánh mắt hai người tràn đầy phức tạp.
Trước đây, em gái của họ tuy có phần ngốc nghếch, nhưng không hề mưu mô. Vậy mà giờ đây, cô đã thay đổi quá nhiều. Dĩ nhiên, những điều này không tiện nói ra.
Cố Chí Phượng ngồi một góc, tâm trạng rối bời, ông xua tay nói:
"Được rồi, các con thu dọn đi. Lát nữa để thằng ba xin nghỉ cho các con."
Cố Đình Hoài gật đầu, vừa định ra ngoài cùng Cố Nguyệt Hoài thì chợt nghe ông nói tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/270.html.]
"Bé, lát nữa đến Cung Tiêu Xã mua chút đồ mang qua. Con và mẹ con hơn mười năm không gặp, không thể để người ta nhìn nhà mình quá khó coi."
Cố Nguyệt Hoài mím môi, đáp:
"Con biết rồi, cha đừng bận lòng."
Hai anh em rời đi, để lại Cố Chí Phượng ngồi trên giường đất, ánh mắt ông trống rỗng như một pho tượng đất.
Cố Tích Hoài liếc nhìn, không quen nổi vẻ thẫn thờ của cha mình, liền buột miệng nói:
"Thôi nào cha, buồn rầu như vậy thì người phụ nữ đó cũng không thấy được, có ích gì đâu?"
Nga
Nói xong, anh bĩu môi tiếp lời:
"Con thấy anh hai tính khí giống cha y chang, y như được đúc ra từ một khuôn ấy!"
"Thằng nhóc thối! Con vừa nói cái gì?" Cố Chí Phượng tức giận, giơ tay đập nhẹ lên đầu con trai.
Cố Tích Hoài cười lớn, la lên:
"Vậy mới đúng là cha chứ! Cha không thích hợp làm một oán phu bi tình đâu."