Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 267

Cập nhật lúc: 2024-12-08 00:44:23
Lượt xem: 48

Thêm vào đó, anh ấy vẫn luôn nhớ nhung hương vị cơm nhà do Cố Nguyệt Hoài nấu. Bé nấu ăn rất ngon, mùi vị thơm lừng, lúc nào cũng làm người khác muốn ăn thêm vài bát.

Không nói một lời, Cố Đình Hoài đứng dậy, đi tới bếp lò xới cơm. Trong lúc đó, anh ấy còn trao đổi ánh mắt với Cố Nguyệt Hoài. Hai người không nói gì, nhưng ánh mắt ngầm hiểu, tựa như có sự ăn ý mà người ngoài không thể chen vào.

Bữa cơm nhanh chóng được dọn lên bàn.

Cố Nguyệt Hoài cũng không đánh thức Yến Thiếu Đường, cô để lại phần cơm riêng cho cô bé.

"Cha, đừng suy nghĩ nữa, ăn cơm trước đi." Cố Nguyệt Hoài nhét đôi đũa vào tay Cố Chí Phượng, giọng nói có chút nghiêm nghị thúc giục.

Cố Chí Phượng nhìn mấy đứa con ngồi quanh bàn, đôi mắt ông đầy tâm sự. Ông không đụng vào đũa, mà sau một lúc lâu trầm mặc, ông nhìn về phía Cố Tích Hoài – người đang ăn rất ngon miệng – rồi hỏi:

"Thằng ba, mẹ… mẹ con có nói gì không?"

Cố Tích Hoài lập tức dừng động tác, rồi ho sặc sụa, suýt nữa thì phun hết cơm trong miệng ra ngoài.

Cố Đình Hoài cau mày, tức giận đưa cho anh một cốc nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/267.html.]

Nga

Cố Tích Hoài chậm rãi bình tĩnh lại, vẻ mặt còn chút ngỡ ngàng. Anh ngẩng lên nhìn cha rồi nói:

"Cha... cha còn nghĩ về chuyện đó sao? Đừng nói với con là cha vẫn còn tình cảm với người phụ nữ ấy nhé? Hay cha định nối lại tình xưa , gương vỡ lại lành à ?"

Nghe những lời này, sắc mặt của Cố Chí Phượng trở nên tối sầm. Ánh mắt ông dán chặt vào Cố Tích Hoài như muốn nhìn xuyên thấu tâm can anh.

Cố Tích Hoài cười gượng, lại gắp một miếng cơm đưa lên miệng. Sau khi nuốt xong, anh mới nói tiếp:

"Con khuyên cha đừng nghĩ ngợi nữa. Người phụ nữ ấy không đi một mình đâu, bà ấy đi cùng với người yêu của mình."

Câu nói này vừa dứt, không chỉ Cố Chí Phượng mà ngay cả ánh mắt của Cố Đình Hoài cũng lập tức thay đổi.

Dù sớm biết rằng năm đó Lâm Cẩm Thư rời khỏi đại đội là vì được gả vào thành phố ,  rời xa cuộc sống bần cùng này để sống cuộc đời khác , nhưng với thân phận là một đứa con , làm sao hắn không có chút hy vọng xa vời? Hy vọng rằng bà ấy chưa tái giá , để gia đình này có cơ hội quay trở lại như thuở ban đầu .

Người yêu ? Thật đúng là đủ châm chọc .

Cố Nguyệt Hoài im lặng ăn cơm, không chen vào.

Thật ra, cô nghĩ rằng gia đình mình đáng lẽ nên biết chuyện này từ lâu. Nhưng kể từ khi sống lại, cô dồn mọi sự chú ý vào Điền Tĩnh, nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện của Lâm Cẩm Thư.

Loading...