Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 256
Cập nhật lúc: 2024-12-05 05:32:03
Lượt xem: 55
Sắc mặt Cố Chí Phượng hiện lên vẻ khó chịu:
" Con gái chưa chồng mà lại hành xử như vậy ..."
Tuy ông không nói tiếp những lời khó nghe, nhưng trong lòng hiểu rõ : đứa con trai thứ hai ngu ngốc của ông đã bị chiêu trò của Điền Tĩnh lừa gạt rồi .
Ánh mắt Cố Đình Hoài thoáng bất an, nhìn về phía em gái đang ung dung, hỏi :
" Chúng ta cứ mặc kệ lão nhị như vậy sao? Lão nhị về sau thật sẽ không vì Điền Tĩnh mà cùng chúng ta càng ngày càng xa cách sao ?"
"Không đâu." Cố Nguyệt Hoài khẳng định chắc nịch, giọng nói như đinh đóng cột.
Nếu không trải qua đời trước, có lẽ cô cũng sẽ nghĩ rằng Cố Duệ Hoài sẽ dâng hiến , hy sinh cả đời mình cho Điền Tĩnh . Nhưng Điền Tĩnh vốn là hạng người không biết đủ . Thứ mà cô ta luôn khao khát chưa bao giờ là một người đàn ông trung thành, gọi thì đến, đuổi thì đi, mà là một cái bàn đạp, một bệ phóng có thể đưa cô ta lên tầm cao hơn, đạt được quyền lực và phú quý , cô ta cần một ván cầu để đưa cô ta lên đỉnh cao nhân sinh .
Dù là Cố Duệ Hoài hay Trần Nguyệt Thăng, trong mắt Điền Tĩnh, họ chẳng qua chỉ là những hạt bụi vô nghĩa trên con đường tiến thân của cô ta. Họ chỉ có thể đem lại những lợi ích tạm thời. Khi chiếc bàn đạp chân chính xuất hiện, hai người họ chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng mà cô ta muốn và cần thiết phải nhanh chóng loại bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/256.html.]
Vì vậy, từ khi bắt đầu, tương lai của Điền Tĩnh chưa từng có chỗ cho Cố Duệ Hoài. Đã thế, việc gì phải lo lắng càng đi càng xa đâu ? Cố Duệ Hoài sẽ bị vứt bỏ . Chỉ là sớm hay muộn mà thôi .
Cố Đình Hoài lặng lẽ nhìn em gái mình. Mặc dù không hiểu tại sao cô lại khẳng định chắc chắn như vậy, nhưng đã là lời Cố Nguyệt Hoài nói, anh sẽ tin.
Cố Chí Phượng tức giận đến mức thái dương nổi gân xanh. Ông thực sự không thể kiềm chế được sự thất vọng và phẫn nộ đối với đứa con trai không biết phấn đấu này. Mọi người trong nhà đã đổ bao tâm huyết chữa trị chân cho nó , vậy mà nó chẳng những không biết cảm kích, lại còn u mê đi tin tưởng một người như Điền Tĩnh. Thật đúng là nực cười!
Ông đập mạnh tay xuống bàn, cả giận nói :
"Thôi thì dứt khoát đuổi nó ra khỏi nhà đi ! Từ giờ ông đây không có đứa con trai này nữa !"
Cố Đình Hoài vội can ngăn :
Nga
"Cha, cha bớt nóng giận lại ! Lúc này mà đuổi lão nhị ra khỏi nhà, chẳng phải lại càng hợp ý để nó theo Điền Tĩnh hay sao? Thôi, ăn cơm trước đã ."