Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 233

Cập nhật lúc: 2024-12-02 17:56:25
Lượt xem: 37

Cố Nguyệt Hoài bước đi nhanh, chẳng mấy chốc đã tới Hoàng Oanh công xã.

Hôm nay cô không có ý định bán hàng ở chợ đen. Việc này dù sao cũng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, mà trên người lại đang có tiền, không cần phải liều lĩnh. Tuy nhiên, cô vẫn xách giỏ tới chợ đen một chuyến, thử xem vận may thế nào.

Nga

Hai lần trước, cô từng gặp Hạ Lam Chương ở chợ đen. Lần này, cô cũng hy vọng có thể gặp lại.

Chợ đen vẫn không khác gì trước, người đi tốp năm tốp ba trên đường phố. Ánh mắt bọn họ lanh lợi, luôn thăm dò xung quanh qua ống tay áo, đánh giá kỹ lưỡng người qua lại, cố tìm ra một "dê béo bở" để dễ dàng tiêu thụ hết hàng hóa hôm nay.

Cố Nguyệt Hoài đội một chiếc khăn tam giác che đầu, tay xách giỏ, dáng vẻ giản dị khiến chẳng ai chọn cô làm "dê béo" trong mắt họ. Nhờ vậy, cô ung dung tự tại, không cần phải đối phó với những ánh mắt dò xét ấy.

Cô đợi ở góc đường chợ đen hơn một tiếng, nhưng chẳng thấy bóng dáng Hạ Lam Chương đâu. Khẽ thở dài, cô nhủ thầm, quả nhiên duyên phận con người không thể cưỡng cầu.

Khi cô xoay người định rời đi, một bóng dáng phụ nữ đeo gùi lọt vào tầm mắt.

Người phụ nữ này có vẻ lần đầu tiên đến chợ đen. Dù đã che đầu cẩn thận, nhưng ánh mắt lộ rõ sự thận trọng xen lẫn hoảng sợ. Bà ta đứng lấp ló ở đầu phố, lấy hết dũng khí muốn kéo khách nhưng rồi lại chùn bước, sợ bị dân binh phát hiện và bắt đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/233.html.]

Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng quan sát, trong lòng bất giác nhớ đến cha và anh trai mình lần đầu đến chợ đen.

Lúc đó cô không có mặt, không biết họ có run sợ như người phụ nữ kia không. Nhưng rõ ràng, nếu trong nhà không đến mức đói kém thì chẳng ai muốn vi phạm quy tắc, nhất là phụ nữ, người vốn không được làm chủ trong gia đình.

Cảnh tượng ấy khiến cô nhớ đến người mẹ đã “gả vào thành phố”. Dù ngoài mặt nói là sống tốt, nhưng liệu cuộc sống ấy có thực sự hạnh phúc?

Ánh mắt cô khẽ cụp xuống, xua tan những suy nghĩ không vui trong đầu.

Có lẽ vì cô vừa nhìn chằm chằm lâu như vậy, người phụ nữ đó tưởng cô là cô gái dễ nói chuyện, nên mới lấy hết can đảm bước tới. Với giọng điệu có phần nịnh nọt, bà cẩn thận lên tiếng: "Cô gái, cô... cô có muốn một con thỏ con không?"

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, khóe môi thoáng nở nụ cười: "Thỏ con sao?"

"Đúng vậy, bé nhà tôi lên núi bắt được một ổ thỏ con. Tôi tính mang ra đây đổi chút lương thực." Người phụ nữ thấy cô có hứng thú, liền vội vàng tháo chiếc gùi trên lưng xuống, vén lớp vải phủ trên miệng gùi ra cho cô xem.

 

 

Loading...