Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 225
Cập nhật lúc: 2024-12-02 13:20:56
Lượt xem: 43
Lần trước, vì cứu người nên cô đã vay tiền gấp gáp, chỉ kịp để lại một tờ giấy vay nợ mà quên hỏi địa chỉ. Nhưng dù sao, công xã Hoàng Oanh và huyện Thanh An cũng không phải quá rộng, hẳn có cơ hội gặp lại. Chỉ cần đợi thanh niên trí thức xuống nông thôn, bọn họ sống trong cùng một cộng đồng, chắc chắn không đến nỗi không thể thu lại được số tiền đó.
Cố Đình Hoài trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vậy anh em ta cùng đi."
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Không cần đâu, mới đi làm vài ngày mà cứ xin nghỉ phép liên tục thì không hay lắm. Em tự tìm được đường."
Cố Chí Phượng vỗ vỗ vai Cố Nguyệt Hoài, nói: "Thế này đi, khi con đi làm, hãy để Thiếu Đường ở lại cho cha trông. Mấy hôm nay là lúc nông nhàn, cha rảnh lắm, trông một cô bé không thành vấn đề đâu."
Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Đường đang ngoan ngoãn húp cháo, rồi gật đầu: "Vâng, vậy con nhờ cha."
Ăn xong bữa sáng, ba người lớn cùng một đứa trẻ ra ngoài. Cố Nguyệt Hoài tách khỏi hai người ở đầu thôn rồi đi đến chỗ chăn nuôi.
Nga
Cô dẫn Yến Thiếu Đường vào phòng làm việc, nhưng Vương Bồi Sinh vẫn chưa tới, trong khi Vương Phúc đã có mặt.
"Tiểu Cố? Cháu về từ huyện à?" Vương Phúc nhìn Cố Nguyệt Hoài, sốt sắng hỏi. Thấy cô nắm tay Yến Thiếu Đường, ông ngạc nhiên hỏi: "Ai đây?"
Cố Nguyệt Hoài cười tủm tỉm, lười giải thích nhiều, đáp: "Là con của người nhà cháu."
Vương Phúc gật đầu, thuận miệng khen: "Trông chỉnh tề phết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/225.html.]
*Chỉnh tề là ngôn ngữ trong thôn, có nghĩa là xinh xắn, ưa nhìn.*
Cố Nguyệt Hoài cười, không nói thêm về Yến Thiếu Đường. Đợi khoảng mười phút nhưng Vương Bồi Sinh vẫn chưa tới. Cô cảm thấy sốt ruột, liền hỏi: "Bí thư chi bộ, chủ nhiệm Vương đâu rồi? Sao ông ấy vẫn chưa đến?"
Vương Phúc lắc đầu, cũng lấy làm lạ: "Không biết nữa, ngày thường ông ấy đã tới lâu rồi."
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày. Cô muốn trả phiếu lương thực cho Vương Bồi Sinh, nhưng nếu ông không đến thì cô cũng không thể tiếp tục đợi. Cô chào Vương Phúc rồi dẫn Yến Thiếu Đường ra ngoài để vẽ tranh tường.
Cô lấy thuốc màu, thùng nước và bút vẽ, nói: "Thiếu Đường, chị vẽ tranh, em tuyệt đối không được chạy linh tinh, biết chưa?"
Yến Thiếu Đường liếc mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, không đáp lại nhưng cuối cùng vẫn ngồi ngoan ngoãn bên chân cô.
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, nâng tay lên vẽ, thỉnh thoảng cúi xuống kiểm tra Yến Thiếu Đường. Cô bé tuy ánh mắt có vẻ vô hồn nhưng vẫn rất tập trung, ngồi dưới đất, cúi đầu quan sát, không hề có dấu hiệu quấy phá.
Thời gian trôi dần, Vương Bồi Sinh vẫn chưa xuất hiện.
Bình thường ông làm việc rất chuyên nghiệp, làm sao có thể đột ngột bỏ bê công việc như vậy?