Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 218

Cập nhật lúc: 2024-12-02 12:46:55
Lượt xem: 30

Ông sợ rằng Cố Nguyệt Hoài, vì trong nhà không có tiền, mà lại đi vào con đường không lối thoát.

Cố Nguyệt Hoài giật giật khóe miệng, nhìn Yến Thiếu Đường đang ngu ngơ trong lòng mình, cười nói:

"Cha, cha nghĩ đi đâu thế? Con cướp con bé từ tay bọn bắt cóc, cảnh sát nhân dân thấy mặt con hiền lành nên mới tạm thời cho con nhận nuôi con bé."

"Nhận nuôi?" Lông mày Cố Chí Phượng vừa giãn ra, rồi lại nhíu chặt.

Thời buổi này ai dám nhận nuôi một đứa trẻ chứ? Một đứa trẻ với một miệng ăn, muốn nuôi nó không phải chuyện dễ dàng.

Nghĩ đến đây, Cố Chí Phượng cau mày nói:

"Con gái à, con vẫn nên đưa cô bé về chỗ cảnh sát nhân dân đi. Con chưa chồng, sao có thể nuôi trẻ con được? Cô bé này rất xinh, chắc chắn sẽ tìm được một gia đình tốt để nhận nuôi nó thôi."

Nga

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, giọng nói không lớn nhưng rất kiên quyết:

"Không, con sẽ tự nuôi con bé, cha cứ yên tâm."

Không biết có phải vì cảm nhận được sự lo lắng của Cố Chí Phượng hay không, Yến Thiếu Đường rụt cổ lại, tựa đầu vào vai Cố Nguyệt Hoài, ôm chặt đến mức người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là con ruột của cô, và Cố Chí Phượng là người xấu đang muốn chia cắt hai người bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/218.html.]

Cố Chí Phượng thấy thế, ánh mắt dịu lại, không phản bác gì nữa.

Lúc này, Cố Đình Hoài đi từ buồng trong ra.

"Anh cả!" Cố Nguyệt Hoài vui vẻ gọi.

Cố Đình Hoài quan sát Cố Nguyệt Hoài một lượt, thấy cô trở về nguyên vẹn mới gật đầu đáp lại.

"Đi đường thuận lợi không? Cô bé này không sao chứ?" Anh nhìn Yến Thiếu Đường đang nằm trên vai Cố Nguyệt Hoài, giọng điệu đầy lo lắng. Anh đã nghe những gì họ vừa nói và không phản đối việc nhận nuôi một đứa trẻ.

Hiện giờ, người kiếm được nhiều tiền nhất và có chủ kiến nhất trong nhà chính là cô em gái Cố Nguyệt Hoài này. Cô muốn nhận nuôi cô bé này thì dù có ai phản đối, cũng chẳng thể ngăn cản được.

Hơn nữa, cô đến thành phố Chu Lan lại đúng lúc gặp phải kẻ bắt cóc và giải cứu cô bé, có thể nói là hai người họ có duyên.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Không sao đâu ạ, nhưng em ấy không phải là đứa trẻ bình thường, sau này sẽ phải lo lắng nhiều hơn."

Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài nghe vậy, đều quay nhìn về phía Yến Thiếu Đường. Sau khi quan sát kỹ, cả hai không khỏi cau mày. Cô bé này tuy xinh xắn, nhưng đôi mắt lại đờ đẫn, đồng tử giãn ra, rõ ràng không lanh lợi như những đứa trẻ bình thường.

"Bé à, cái này..." Cố Chí Phượng không khỏi lo lắng.

Nếu là đứa trẻ bình thường, nuôi nó thì không sao, nhưng nếu không bình thường, sợ là ngay cả bản thân nó cũng chẳng thể chăm sóc nổi, liệu có làm liên lụy đến bé nhà ông không?

Loading...