Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 207
Cập nhật lúc: 2024-12-02 11:50:01
Lượt xem: 46
Ngồi bên giường, Cố Nguyệt Hoài vươn tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Thiếu Đường. Một cảm giác vui mừng xen lẫn chua xót trào dâng trong lòng cô.
Cô chưa từng gặp Yến Thiếu Đường trước đây, nhưng vì yêu thương anh cả của cô bé, cô càng thêm trân trọng và thương xót cho cô bé này. Cô có thể tưởng tượng ra nụ cười rạng rỡ của anh cả khi nhìn thấy em gái mình được bình an.
Ngày đó sẽ không còn xa nữa.
Cố Nguyệt Hoài đắp chăn cho Yến Thiếu Đường xong, cô ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, lấy tiền từ trong túi ra để đếm lại.
Tổng cộng có sáu trăm lẻ năm đồng năm hào. Khi đến thành phố Chu Lan, trên người cô chỉ có vỏn vẹn hai mươi đồng. Sau khi trích một phần mua vé xe, cha cô, Cố Chí Phượng, tiện tay nhét thêm vào tay cô một xấp tiền, đâu đó khoảng mười tám đồng lẻ năm hào, kèm theo một ít phiếu lương thực.
Sau khi rời cửa hàng ký gửi, trên người cô lại có thêm năm trăm bảy mươi đồng. Gom góp lại, cuối cùng cô cũng có được chút tiền tiết kiệm.
Cố Nguyệt Hoài cẩn thận đếm ra năm mươi đồng năm hào để giữ trong túi, phần tiền còn lại – năm trăm năm mươi đồng – cô dùng giấy gói kỹ càng.
Cô đứng dậy, khép cửa phòng, liếc qua Yến Thiếu Đường vẫn còn ngủ say. Sau đó, cô đi vào không gian Tu Di.
Bên trong không gian, cô để số tiền gói kỹ vào trong ngăn kéo ở căn nhà tranh, rồi lấy ra một ít táo và vải, định bụng để Yến Thiếu Đường ăn lót dạ. Suốt quãng đường bị hai tên mẹ mìn bắt đi, cô bé hầu như không được ăn no, cơ thể gầy trơ cả xương.
Cố Nguyệt Hoài không rõ tình hình bên ngoài nên cũng không dám nán lại không gian quá lâu. Sau khi múc một ít nước giếng từ không gian, cô liền đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/207.html.]
Nhìn đồng hồ đeo tay, cô thấy bây giờ đã là bốn giờ chiều.
Yến Thiếu Đường ngủ rất say, ước chừng đã chợp mắt được hai tiếng. Đến sáu giờ, cô bé mới tỉnh dậy.
Nga
Nằm trên giường, đôi mắt to tròn của cô bé mở lớn, nhìn trân trân không chớp.
Cố Nguyệt Hoài bước đến, sờ lên trán cô bé, nhẹ giọng nói: "Thiếu Đường, em tỉnh rồi à? Nào, ngồi dậy ăn chút hoa quả, ngọt lắm."
Cô vừa nói vừa giúp Yến Thiếu Đường ngồi dậy, sau đó bóc một quả vải, đưa đến miệng cô bé.
Dù không lanh lợi nhưng bản năng của Yến Thiếu Đường vẫn biết đói bụng.
Ngửi được hương thơm ngọt ngào, cô bé há miệng cắn một miếng thịt vải trắng nõn.
Vải ngọt thanh, thịt dày lại mọng nước. Vừa cắn một miếng, khóe miệng cô bé đã thoáng cong lên, lúm đồng tiền nhỏ trên má hiện rõ, đáng yêu vô cùng.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô bé mà thoáng thất thần.
Thiếu Đường cùng người đó có chút giống nhau, đặc biệt là thời điểm cười rộ lên, tuy rằng người đó rất ít cười.