Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-21 19:32:08
Lượt xem: 4
Cố Nguyệt Hoài cười nhạt trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nghiêm túc nói:
"Cháu không quấn lấy Trần Nguyệt Thăng. Là Trần Nhân mấy ngày trước mượn cháu ba cân bột mì và một cục xà phòng. Hôm nay cháu chỉ đến đòi nợ. Có vay có trả mới là đồng chí tốt. Nhưng cô ta không những không trả mà còn ra tay đánh cháu đến thế này!"
Cô ngừng lại, hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng rực đầy lý lẽ:
"Chủ nhiệm Hoàng, ông nội cháu là địa chủ, điều đó không sai. Nhưng cha cháu đã đánh bạc đến phá sạch tài sản, bị bình xét bần nông rồi. Cháu và Trần Nhân cùng giai cấp, sao cô ta có thể đối xử hà khắc với đồng chí của mình như vậy? Cháu tin, dù có báo lên đại đội, cháu vẫn là người đúng!"
Những lời của cô khiến đám đông xôn xao bàn tán.
"Ny Nhi nhà họ Trần vay lương không trả, còn đánh người, thế mà cũng là đồng chí sao?"
"Nhưng lời của Cố Nguyệt Hoài có đáng tin không? Bình thường cô ta cứ xu nịnh Trần Nhân mà!"
Nga
"Hay là nghe nói chuyện kia của Trần Nguyệt Thăng rồi?"
"Chuyện kia? Là chuyện gì?"
"..."
Hoàng Phượng Anh sững người, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. Đây có phải là Cố Nguyệt Hoài ngốc nghếch, suốt ngày chỉ biết bu bám đàn ông kia không? Hay là một người hoàn toàn khác?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/2.html.]
Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm Hoàng Phượng Anh đang trầm ngâm, đôi môi mấp máy rồi hô lớn, giọng đầy cương quyết:
"Nếu chủ nhiệm Hoàng không giải quyết chuyện này, cháu sẽ báo lên bí thư chi bộ đại đội. Nếu bí thư cũng không quản, cháu sẽ lên huyện tìm đại lãnh đạo! Dù thế nào, cháu cũng phải đòi lại công bằng cho bản thân!"
Lời vừa dứt, cả sân yên lặng như tờ.
Hoàng Phượng Anh bị lời nói của cô làm cho bối rối, mồ hôi toát ra đầy trán. Một cô gái xuất thân từ gia đình địa chủ lại có thể sắc bén đến mức này, làm người ta không khỏi kinh ngạc. Bà vội nói:
"Cháu nói lời ngốc nghếch gì vậy? Thím là chủ nhiệm phụ nữ đại đội, sao có thể mặc kệ cháu được? Chuyện này để thím giải quyết!"
Nói xong, bà tiến đến trước cửa nhà Trần Nhân, dùng sức đập mạnh lên cánh cửa gỗ:
"Trần Nhân! Mau ra đây!"
Bên trong vẫn im ắng, không một tiếng đáp lại.
Hoàng Phượng Anh liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, thấy m.á.u vẫn chảy qua kẽ tay cô, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cơn tức giận và lo lắng dâng lên, bà lại đập cửa mạnh hơn:
"Trần Nhân! Nếu cháu không ra, mọi người sẽ nghĩ cháu thật sự đang đối xử hà khắc với giai cấp đồng chí đó!"
Câu nói này mang sức nặng không nhỏ. Ngay lập tức, cửa mở ra với một tiếng “xoạch”.