Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 192

Cập nhật lúc: 2024-11-29 15:28:51
Lượt xem: 52

Sau khi tạm biệt Vương Bồi Sinh, Cố Nguyệt Hoài về nhà, chuẩn bị hành lý. Cô lấy giỏ, bỏ vào đó táo đỏ và nước giếng trong không gian, cùng vài quả trứng gà đã luộc sẵn để ăn dọc đường.

Đi xe lửa cần phiếu lương thực chuyên dụng, không có thì không được ăn cơm trên xe. Chuyến đi mất cả đêm, không chuẩn bị trước, cô sợ chưa tới thành phố Chu Lan đã đói đến kiệt sức.

Sắp xếp đâu vào đấy, cô khóa cửa, lên đường đi ra trấn. Từ huyện Thanh An đến thành phố Chu Lan chỉ có một chuyến xe lửa vào buổi tối, nên cô không vội vã. Để tiết kiệm, cô quyết định không đi xe bò, bởi trong túi chỉ còn hai mươi đồng tiền và hai cân phiếu lương thực, mọi chi tiêu đều phải dè sẻn.

Nga

Trời đứng bóng, mặt trời lên cao, cô mới đi đến huyện Thanh An. Vì không có đồng hồ, cô không biết giờ chính xác, nên cũng không ghé qua trung tâm y tế nữa, mà đi thẳng đến trạm xe lửa chờ chuyến tối.

Trạm xe lửa ở huyện Thanh An tuy nhỏ nhưng vô cùng đông đúc. Chỉ có một phòng chờ đơn sơ và hai sân ga, nhưng người qua lại tấp nập. Giữa phòng chờ treo một chiếc đồng hồ lớn. Cố Nguyệt Hoài ngước mắt nhìn, kim giờ chỉ đúng hai giờ chiều. Cô khẽ siết chiếc nhẫn phỉ thúy trong túi áo, sau đó cẩn thận chen qua đám đông để xếp hàng mua vé.

Dòng người đứng chờ dài dằng dặc, nhưng nhờ quầy bán vé làm việc rất hiệu quả, chẳng mấy chốc đã đến lượt cô.

Nhân viên bán vé ngẩng lên hỏi:

"Đi đâu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/192.html.]

Cố Nguyệt Hoài đáp ngay:

"Thành phố Chu Lan."

Người bán vé nhanh tay lấy tấm vé từ trong hộp ra, dùng con dấu đóng ngày khởi hành và số tàu lên mặt vé.

"Hai đồng hai" - anh ta nói.

Cố Nguyệt Hoài đưa tiền, cầm vé trong tay. Tấm vé cứng nhỏ gọn, ghi rõ tuyến đường "Thanh An - Chu Lan", giá vé 2.20 đồng, ngày 24.10.1972, giờ khởi hành 22:20, và lưu ý hiệu lực trong vòng 5 ngày.

Nhìn đồng hồ lớn trên tường, cô nhận ra mình còn tám tiếng chờ đợi. Kiên nhẫn, cô tìm một chỗ trong phòng chờ, ngồi xuống lặng lẽ ăn hai quả táo và một quả trứng gà để lấp đầy chiếc bụng đói đang cồn cào.

Ăn xong, cô bắt đầu quan sát những người qua lại xung quanh. Đâu đó có tiếng trẻ con khóc vang, tiếng vợ chồng cãi cọ, bóng dáng hai ông bà già dìu nhau bước đi, và cả những công nhân mặc đồng phục chỉnh tề chuẩn bị lên đường công tác. Những khung cảnh đời thường ấy khiến cô cảm nhận được sự muôn màu muôn vẻ của cuộc sống.

Giữa những con người vội vã ấy, cô chợt thấy mình may mắn hơn nhiều. Có được cơ hội làm lại từ đầu, chẳng phải là điều đáng trân trọng nhất sao?

 

Loading...