Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1529

Cập nhật lúc: 2025-03-13 18:51:29
Lượt xem: 5

“Thái độ của cô là sao?!”

Hứa Ân giận đến mức mặt đỏ bừng, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt. Cô ta siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hận không thể lao lên giáng cho Cố Nguyệt Hoài một bạt tai để hả giận.

Từ nhỏ, Hứa Ân đã quen được nuông chiều, dù không thể sánh ngang với gia thế hiển hách của Bạch Thải Vi, nhưng cũng chưa từng phải chịu ấm ức. Vậy mà hôm nay, lại bị Cố Nguyệt Hoài dùng giọng điệu lạnh nhạt ấy đối đáp, làm sao cô ta có thể nuốt trôi cục tức này?

Nhưng trái ngược với cơn giận sôi trào của Hứa Ân, Cố Nguyệt Hoài vẫn bình thản như cũ. Gương mặt cô tinh xảo mà lãnh đạm, trong đáy mắt chẳng hề gợn sóng. Cô khẽ nâng mí mắt nhìn đối phương, khóe môi hơi nhếch lên, giọng điệu nhàn nhạt, chẳng buồn giải thích:

“Cô muốn biết thái độ của tôi à? Chính là nghĩa trên mặt chữ như vậy. Không thích thì đừng mua.”

Từng chữ sắc bén, không chút nhân nhượng, dễ dàng đẩy cơn giận của Hứa Ân lên đến đỉnh điểm.

Hứa Ân giận đến mức không thể nhịn nổi nữa, lập tức tiến lên một bước, bàn tay hơi nâng lên, định giáng xuống mặt Cố Nguyệt Hoài. Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô ta, kéo lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1529.html.]

“Được rồi, đừng làm loạn.”

Giọng nói ôn hòa vang lên, như dòng suối mát giữa ngày hè, không mạnh mẽ nhưng đủ sức kiềm chế cơn nóng nảy của Hứa Ân mà không làm tổn hại thể diện của cô ta.

Bạch Thải Vi khẽ cười, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ dịu dàng: “Vị đồng chí này nói cũng không sai, làm ăn vốn dĩ là giao dịch dựa trên sự tự nguyện của đôi bên. Nếu tôi thích, dù có đắt một chút cũng không sao cả. Tôi biết cô lo cho tôi, sợ tôi bị lừa, nhưng đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận.”

Nói rồi, cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vài phần dỗ dành:

Nga

“Nghe nói Cung Tiêu Xã vừa nhập về một lô khăn lụa từ Hương Giang, hay lát nữa chúng ta cùng đi xem? Tôi chọn một chiếc tặng cô, coi như cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi, được không?”

Bàn tay đặt trên cổ tay Hứa Ân khẽ siết lại một chút, như một lời trấn an nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.

Hứa Ân sững người, cơn giận vốn đang bừng bừng lập tức hạ xuống. Cô ta ra ngoài hôm nay chẳng qua cũng chỉ muốn lấy lòng Bạch Thải Vi, nào dám khiến cô ấy khó xử?

Hứa Ann hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lướt qua Cố Nguyệt Hoài đầy bất mãn, nhưng cuối cùng cũng không tiếp tục buông lời cay nghiệt. Căng thẳng vừa rồi xem như tạm thời lắng xuống.

Loading...