Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1465
Cập nhật lúc: 2025-03-11 09:57:15
Lượt xem: 7
Nhưng con đường này không dễ đi. Cô hiểu rõ, việc xây dựng một hệ thống ngầm giữa thời loạn chẳng khác nào đối đầu trực diện với chính quyền, hiểm nguy luôn rình rập. Một khi bị phát hiện, hậu quả không chỉ đơn giản là mất hết tất cả, mà còn có thể phải trả giá bằng cả mạng sống. Tuy nhiên, nếu chỉ vì sợ hãi mà chùn bước, vậy thì cô cũng chẳng khác gì những kẻ đang bị vây khốn bởi đói nghèo, bị vận mệnh giẫm đạp mà không thể vùng lên.
Cô không chỉ đang tìm kiếm lợi ích cho bản thân, mà còn đang tạo ra một con đường sống cho những kẻ bị bỏ lại bên lề xã hội. Nếu không có một hệ thống giao thương ổn định, những người này sẽ chỉ có hai con đường để chọn: hoặc c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn trong đói khát, hoặc lao vào con đường cướp bóc mà không có lối thoát. Thay vì để bọn họ trở thành mối nguy tiềm tàng cho chính mình, và cho những người xung quanh , gây mất trật tự an toàn xã hội , chi bằng lợi dụng nguồn nhân lực ấy để xây dựng một trật tự mới. Một khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, không chỉ cô mà cả những kẻ đang lang thang vô định ngoài kia cũng sẽ có cơ hội tìm được đường sống.
Trong một thế giới chìm trong hỗn loạn, nếu luật lệ hiện tại không thể bảo vệ cô, vậy thì cô sẽ tự tay tạo ra luật lệ của riêng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1465.html.]
Cố Nguyệt Hoài khẽ nheo mắt, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, từng nhịp từng nhịp như đang cân nhắc điều gì đó. Trong đầu cô, một kế hoạch đã dần hình thành. Nếu có thể khống chế được nguồn lương thực, thì chợ đen này sẽ không chỉ dừng lại ở việc buôn bán nhỏ lẻ, mà còn có thể trở thành một thế lực ngầm, nắm giữ quyền sinh sát trong tay. Không ai có thể kháng cự được cơn đói, và cô sẽ tận dụng chính điểm yếu đó để xây dựng con đường của riêng mình.
Nga
Ánh mắt cô trở nên sắc bén hơn, tựa như một lưỡi d.a.o mỏng lướt qua bề mặt nước, lạnh lẽo và kiên định. Cô biết rõ con đường này đầy rẫy nguy hiểm, nhưng chẳng phải trong thời đại này, kẻ mạnh mới có quyền quyết định số phận sao? Nếu đã có lợi thế, cớ gì phải nhường lại cho kẻ khác?
Hình Kiện ngồi đối diện, theo dõi từng biểu cảm của Cố Nguyệt Hoài. Hắn đã từng gặp qua không ít người tàn nhẫn và tham vọng, nhưng ánh mắt của cô lại khiến hắn có cảm giác khác biệt—không phải là sự tham lam mù quáng, mà là một sự tính toán sâu xa, một sự quyết đoán không hề lung lay.
Sự im lặng giữa hai người kéo dài, không khí trong phòng như bị đè nặng bởi một áp lực vô hình. Hình Kiện cảm thấy lòng bàn tay mình rịn mồ hôi, nhưng hắn không dám lên tiếng trước. Hắn hiểu rằng, trong những cuộc đàm phán thế này, kẻ nào lên tiếng trước sẽ là kẻ yếu thế hơn.