Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 145

Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:28:01
Lượt xem: 42

Nụ cười trên khuôn mặt Cố Nguyệt Hoài bỗng khựng lại. Tự dưng lại nói chuyện lập gia đình là sao?

Cố Đình Hoài không nhịn được, mở miệng phản đối: "Cha, con còn chưa lấy vợ, sao cha đã nghĩ đến chuyện cho bé lập gia đình rồi?"

"Ha ha, chuyện này có giống nhau đâu? Nhà mình không có thói quen tìm đối tượng cho con trai, vợ của mấy đứa thì mấy đứa tự tìm, cha chỉ quan tâm bé thôi." Cố Chí Phượng nói một cách hợp lý.

Cố Nguyệt Hoài thấy câu chuyện đã đi lệch hướng, vội vàng chuyển chủ đề: "Cha, con còn có một chuyện khác nữa."

Cố Chí Phượng lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: "Chuyện gì? Chuyện tốt hay là chuyện xấu? Thôi bỏ đi bé, con cứ nói đi, cha sẽ chịu đựng được."

Một màn diễn xuất của ông khiến Cố Nguyệt Hoài vừa buồn cười vừa cảm thấy ngượng ngùng.

"Không phải chuyện lớn đâu, chỉ là hôm nay khi con mang nước cho cha và anh cả, con đã tố cáo Điền Tĩnh và Trần Nhân lười biếng, trốn việc. Đúng lúc hai cô ấy bị chủ nhiệm Vương bắt gặp, trong đội đã đưa ra hình phạt cho họ, yêu cầu mỗi người phải nộp cho con ba mươi cân lương thực."

Cố Nguyệt Hoài nói rất bình tĩnh, nhưng khi lọt vào tai của Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài thì lại giống như sét đánh ngang tai.

Mỗi người ba mươi cân lương thực sao?

Quả là rất nhiều đấy!

Là sáu mươi cân lương thực!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/145.html.]

Đôi mắt Cố Chí Phượng đỏ hoe vì kích động.

Nga

Cố Đình Hoài cũng hít sâu một hơi, không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng. Anh vốn nghĩ chỉ nghĩ trong đội sẽ có phần thưởng khen thưởng cho em gái, đồng thời lấy đó làm đòn răn đe Điền Tĩnh và Trần Nhân, không ngờ đội lại đưa ra hình phạt nghiêm khắc và thực tế đến vậy. Sáu mươi cân lương thực – một con số chẳng khác nào một khoản tiền lớn với bất kỳ gia đình nào trong đại đội.

Cố Chí Phượng vội thì thầm:

“Thật sự là sáu mươi cân lương sao?”

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, gật đầu khẽ khàng:

“Thật.”

Đột nhiên, Cố Đình Hoài như nhớ ra điều gì, liếc nhìn buồng trong yên tĩnh rồi nhỏ giọng:

“Chuyện này tốt nhất đừng nói cho lão nhị biết. Em ấy mà biết sẽ khó chịu trong lòng.”

Cố Chí Phượng hừ lạnh, thẳng thừng nói:

“Khó chịu cái nỗi gì? Nhà nào mà có thêm sáu mươi cân lương thực lại đi khó chịu? Không đốt pháo ăn mừng thì đã giỏi lắm rồi. Thằng hai vì phụ nữ mà đầu óc mụ mị hết cả. Có ngày phải quẳng nó xuống sông để tỉnh táo lại.”

Nghe vậy, giữa hai hàng lông mày của Cố Đình Hoài hiện lên nụ cười khổ cùng vẻ bất lực.

Loading...