Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1405
Cập nhật lúc: 2025-03-08 20:51:48
Lượt xem: 11
Tống Kim An không phải kẻ ngốc. Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng sự đối lập trong thái độ của cô.
Có lẽ, cô đối với Yến Thiếu Ngu giống như một con mèo nhà – có thể thoải mái làm nũng, vô tư bày ra sự yếu mềm, thậm chí có đôi khi còn tùy hứng quậy phá. Dù có chút ngang bướng, nhưng chung quy vẫn là một con mèo được cưng chiều, có thể yên tâm dựa vào chủ nhân, không cần lúc nào cũng căng thẳng đề phòng.
Nhưng khi đối diện với anh ta , cô lại giống như một con mèo hoang – vì sinh tồn trong thế giới đầy nguy hiểm, nên lúc nào cũng cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Dù anh ta có chủ động chìa tay ra, cô cũng chỉ sẽ trừng mắt nhìn, trong ánh mắt không hề có chút tín nhiệm nào. Nếu anh ta dám đến gần, cô sẵn sàng dựng lên móng vuốt, phản kích không chút do dự.
Không chỉ là phòng bị, mà còn là cự tuyệt triệt để.
Cô không tin anh ta.
Cô cũng không cần anh ta.
Anh ta biết rõ điều đó, nhưng khi ý thức được nó thêm một lần nữa, trái tim anh ta vẫn như bị siết chặt, đau đến nghẹt thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1405.html.]
Cô đối với anh ta vĩnh viễn cũng chỉ có dáng vẻ lạnh lùng ấy—không chút d.a.o động, không chút tình cảm. Cái gọi là dịu dàng, cái gọi là ỷ lại, từ lâu đã trở thành một giấc mộng xa vời mà anh không bao giờ có thể chạm đến.
Nga
Thời gian trôi qua, sắc trời nhanh chóng tối dần.
Ngồi tàu suốt cả ngày, các hành khách đều đã mệt mỏi rã rời. Đến buổi tối, khi cơn buồn ngủ ập đến, cũng chính là lúc nguy hiểm dễ phát sinh nhất. Bởi vì ai cũng kiệt sức, cảnh giác giảm sút, kẻ trộm cắp hay những kẻ có ý đồ xấu sẽ lợi dụng lúc này để ra tay. Những người đi đường xa như họ, mang theo ít nhiều tài sản bên người, càng trở thành mục tiêu béo bở.
Béo cô nương từng nếm đủ mùi cay đắng vì mất cảnh giác, cô không ngờ đời mình lại bi kịch đến thế!
Hôm nay, cô đã bị kẻ trộm 'tặng' cho một bài học nhớ đời. Đau lòng nhất không phải là mất hành lý, mà là mất luôn mấy chiếc đùi gà trân quý! Đùi gà! Sinh mệnh của cô! Niềm tin của cô! Lương thực dự trữ cả chuyến hành trình của cô! Vậy mà khi hành lý đã mất được tìm trở lại , hai tên trộm khốn nạn kia đã kịp ' phi tang ' sạch sẽ 'sinh mệnh của cô', một chiếc xương cũng không còn ! Qúa đau đớn !
Cô hận , hận đến nghiến răng nghiến lợi , nhưng lại chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong!
Nhưng mà , khi cô còn chưa kịp tiêu hoá nỗi hận này , thì trời đã đúng hẹn mà tối .