Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1320
Cập nhật lúc: 2025-03-04 19:42:12
Lượt xem: 17
Khóe môi Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo. Cô xách đồ rời khỏi Cung Tiêu Xã, từng bước đi vững vàng, không để lộ chút cảm xúc dư thừa nào.
Đồng nghiệp của Diêu Mỹ Lệ nhìn theo bóng cô khuất dần, khẽ cau mày, lẩm bẩm một cách đầy nghi hoặc:
“Sao tự nhiên trông cô ấy có vẻ không vui thế nhỉ? Ghen tị với Mỹ Lệ à? Nếu đã không ưa nhau thì sao còn giả vờ làm bạn tốt? Mình phải về báo cho Mỹ Lệ mới được.”
Trên đường về nhà, Cố Nguyệt Hoài tranh thủ tìm một đoạn đường vắng, lặng lẽ lấy từ không gian Tu Di ra một sọt trứng gà, chất đầy đến tận miệng giỏ rồi gánh lên vai.
Thời buổi này, trứng gà là hàng hiếm, không phải cứ có tiền là mua được. Cô đã chuẩn bị sẵn để ngày mai Cố Đình Hoài đưa Bạch Mân "về nhà mẹ đẻ," ít nhất cũng có cái mà mang theo, tránh để người ta nói nhà chồng bạc đãi con dâu.
Tuy anh cả cô và Bạch Mân sẽ không tay không mà về , nhưng với tính tiết kiệm của họ, mang về được gì thì còn phải xét lại!
Vừa bước vào sân, cô liền thấy Bạch Mân và Yến Thiếu Ly ngồi nhặt rau, còn Yến Thiếu Đường thì ngồi bên cạnh, say mê nhìn mấy con thỏ trắng như tuyết, ánh mắt lấp lánh như đang quan sát kho báu của mình .
Nghe tiếng động, cả ba đồng loạt quay đầu lại. Khi thấy cô, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng:
“Nguyệt Hoài? Sao lại về đột ngột thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1320.html.]
Cố Nguyệt Hoài cười cười, đưa giỏ trứng gà cho Bạch Mân, còn mình thì xách theo mấy món đồ vừa mua, bước vào bếp. Vừa đi, cô vừa đáp:
“Em xin nghỉ mấy ngày. Ngày mai không phải sẽ lên đường sao? Hôm nay em định chuẩn bị ít đồ ăn mang theo.”
Bạch Mân đang định mở miệng nói chuyện, vô tình xốc tấm vải phủ trên giỏ lên, vừa liếc vào bên trong thì lập tức sững sờ.
Một sọt trứng gà!
Cả một sọt đầy ắp, tròn trịa, xếp chồng lên nhau!
Bạch Mân trợn tròn mắt, theo phản xạ đưa mắt nhìn quanh một vòng như thể sợ có ai đó trông thấy. Xác nhận xung quanh không có ai chú ý, cô nhanh chóng bê sọt trứng vào phòng, động tác thành thạo hệt như đang giấu tang vật phạm pháp.
Sau khi đóng cửa lại, cô nhìn sang Cố Nguyệt Hoài, thấy cô vẫn thản nhiên nhóm lửa nấu cơm, dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Nga
Bạch Mân nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi với vẻ thăm dò:
“Nguyệt Hoài… em đi chợ đen à?”
Cố Nguyệt Hoài nghe xong, suýt chút nữa làm rơi bó củi trong tay. Cô nhìn gương mặt đầy nghi hoặc của Bạch Mân, khóe môi giật giật, suýt thì bật cười thành tiếng.