Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 131
Cập nhật lúc: 2024-11-26 20:02:48
Lượt xem: 3
Đương nhiên, mua bán lậu cũng bị cấm hoàn toàn.
Mọi người đều biết điều này, nhưng đúng như Cố Nguyệt Hoài nói, lương thực cũng là hàng cấm, nhưng chẳng phải vẫn có người mua bán sao?
Hạ Lam Chương phất tay, tỏ vẻ từ chối: "Thứ này tôi không nuốt nổi."
Dứt lời, Hạ Lam Chương xoay người bỏ đi ngay. Những thứ như vàng bạc quá nguy hiểm, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng không có đường lui. Anh ta không dám mạo hiểm mua chúng trong chợ đen này, bởi chỉ cần bị tố cáo, cả nhà anh ta sẽ bị liên lụy.
Đi được hai bước, Hạ Lam Chương lại quay lại, do dự nói với Cố Nguyệt Hoài: "Tôi khuyên cô nên giấu kỹ đi, tuy lương thực và vàng bạc đều là hàng cấm, nhưng tính chất lại khác nhau hoàn toàn. Nếu cô bị bắt, sợ là không sống nổi đâu."
"Với lại, tôi dám chắc ở công xã Hoàng Oanh này chẳng ai đủ can đảm và năng lực để mua đâu, cô đừng lãng phí thời gian nữa."
Nói xong, Hạ Lam Chương không quay đầu lại mà đi thẳng một mạch.
Cố Nguyệt Hoài nhìn bóng lưng anh ta dần khuất khỏi tầm mắt, hơi nhướng mày, cụp mắt nhìn vào thứ trong rổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/131.html.]
Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định không bán vàng bạc nữa, rồi tiện tay nhét chúng vào không gian Tu Di.
Cậu thanh niên kia tuy có chút kiêu ngạo, nhưng không phải người xấu. Ít nhất, dù có nhìn thấy vàng bạc, anh ta cũng không để lộ vẻ tham lam. Tất nhiên, cô có thể có can đảm một mình dẫn người tới đây là suy tính dựa trên việc cô có chỗ dựa không gian Tu Di,
Nga
Nếu anh ta dám cướp vàng bạc của cô, hay gọi dân binh đến, cô sẽ lập tức bỏ lại tất cả vào không gian. Chỉ cần không bắt được tận tay, ai sẽ tin lời anh ta nói? Ai dám tin tưởng đến việc cô có một thứ gọi là tùy thân không gian? Không chừng còn tưởng người tố cáo là người tuyên truyền dị đoan đâu.
Dù vậy, kế hoạch bán vàng đã thất bại, giờ cô lại phải nghĩ cách trả nợ.
Cố Nguyệt Hoài mím môi, nhớ đến mớ lúa mạch trĩu hạt trong không gian Tu Di. Lúa mạnh nảy mầm nhanh, chỉ cần cô chăm chỉ một chút thì có thể gặt tới hai đợt mỗi ngày, rồi dùng cối xay nghiền thành bột, cho ra loại bột mì cao cấp đặc biệt.
Nhìn qua thì có vẻ phải chạy thêm vài chuyến nữa mới trả hết nợ, tiếc là tạm thời không thể lấy vàng bạc ra trao đổi.
Nhưng cô biết, sẽ có một ngày kinh tế nước nhà phát triển, đến lúc đó, cô có thể lấy đồ trong không gian đem ra bán, rồi mua một căn nhà trên thành khố, thuận lợi trở thành bà chủ nhà, tự do thu tiền phòng.
Ngày tốt đẹp sẽ đến, chỉ cần kiên nhẫn chịu đựng thêm một chút nữa thôi.