Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1303
Cập nhật lúc: 2025-03-04 08:58:00
Lượt xem: 14
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười, tiến lại gần: "Sao thế? Mấy tháng không gặp, không nhận ra tôi rồi à?"
Trình Lăng ngơ ngác mất hai giây, sau đó, một nụ cười vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt cậu.
Anh nhìn xung quanh, hơi ho khan một chút rồi nhỏ giọng nói: "Đồng chí Cố, sao đồng chí lại ở đây?"
Cho nên ? Cô đến học lớp ban đêm à ? Còn vừa nghe buổi giảng của anh sao ?
Nghĩ đến đây, tinh thần Trình Lăng trở nên căng thẳng, có chút không được tự nhiên.
Người ta vẫn nói, "Anh hùng không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ gặp lại cố nhân." Anh tuy không phải anh hùng, nhưng không thể hiểu được xuất hiện ngay tại huyện Thanh An, lại không thể hiểu được trở thành giáo viên lớp học ban đêm của cô. Cái cảm giác này… nói thế nào nhỉ ... như thể đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn chạm mặt nhau ở nơi không ai ngờ tới.
Cố Nguyệt Hoài cười nhẹ, lên tiếng khen ngợi:
"Thầy Trình dạy còn không tồi đâu !"
Vạn Thanh Lam thò đầu qua, trợn mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt kinh ngạc—
Cô gái à! Cô có biết mình nói dối mà mắt không thèm chớp lấy một cái không hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1303.html.]
Nhìn cô nói những lời này ung dung bình thản, cứ như người vừa ngồi trong lớp quang minh chính đại làm việc riêng hoàn toàn không phải cô vậy!
Nga
Nếu tôi không ngồi ngay bên cạnh, suýt nữa cũng bị cô lừa gạt rồi đấy!
Trình Lăng có chút xấu hổ, đang định nói gì đó thì bất chợt nghe thấy tiếng gọi từ xa:
"Lão Trình, chúng ta đi thôi!"
Trình Lăng liếc nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ đã chỉ chín giờ tối. Anh thu lại ánh mắt, giọng điềm đạm:
"Đồng chí Cố, trưa mai gặp nhau ở tiệm cơm quốc doanh nhé. Tôi mời cô một bữa. Giờ cũng muộn rồi, cô về nhà trước đi. Tôi còn chút việc, phải đi rồi ."
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ quan sát sắc mặt anh. Không thấy chút mệt mỏi hay ưu phiền nào, cô đoán anh hẳn đã vượt qua khó khăn trước mắt. Có lẽ do cô nghĩ nhiều quá—việc anh xuất hiện ở huyện Thanh An, suy cho cùng, cũng chỉ là trùng hợp. Nghĩ vậy, cô không hỏi thêm liệu anh có cần giúp đỡ hay không, chỉ khẽ gật đầu rồi cùng Vạn Thanh Lam rời đi.
Trình Lăng đứng nhìn theo bóng lưng Cố Nguyệt Hoài, khóe môi bất giác nở một nụ cười vui vẻ khi tình cờ gặp lại bạn cũ.
Vừa bước ra khỏi Sách Báo Kỷ Niệm Quán, Vạn Thanh Lam lập tức đuổi theo, tò mò hỏi:
"Nguyệt Hoài! Hóa ra cô quen thầy Trình à? Mau khai thật đi, rốt cuộc hai người có quan hệ gì ? Trước giờ tôi chưa từng nghe cô nhắc tới nha! Cô nói rõ ràng chút coi! Hôm nay tôi còn nhờ cô giới thiệu một đối tượng tốt, cô còn bảo là không quen ai hết. Vậy mà chưa đầy một ngày đã lòi ra rồi nhé! Ha hả, cô giấu tôi kỹ quá đấy!"
Vạn Thanh Lam hậm hực lên tiếng, còn dậm chân một cái đầy uất ức, vẻ mặt như thể vừa bị Cố Nguyệt Hoài phụ tình !