Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1260
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:35:52
Lượt xem: 11
Yến Thiếu Ly cười hì hì, thái độ thân thiết vẫn chưa có chút nào thay đổi , nếu có thì chỉ là càng thêm thân thiết mà thôi , cô lôi lôi kéo kéo Bạch Mân , giọng nói phấn khích:
"Chị Bạch Mân , Nguyệt Hoài nói tối nay chị sẽ ngủ chung với tụi em, còn chị ấy thì ngủ bên ngoài!"
Nói đến đây, cô nàng chớp mắt, lại hậm hực bổ sung:
"Chị không biết đâu, cô ấy toàn ngủ trễ mà dậy sớm, ngày nào em cũng có cảm giác như mình chẳng có bạn cùng phòng vậy!"
Dứt lời, Yến Thiếu Ly trừng mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, vẻ mặt đầy ai oán.
Ngồi bên bàn học dưới ánh đèn dầu leo lắt, Cố Nguyệt Hoài vẫn cúi đầu chăm chú vào trang sách, dường như chẳng mảy may bận tâm đến ' oán phụ ' Yến Thiếu Ly đang cùng người tố khổ . Cô chỉ thản nhiên đáp lại, giọng điệu bình thản đến mức chẳng biết là thật hay đùa:
"Không sao cả, sau này đổi bạn cùng phòng rồi, chắc chắn sẽ không còn cảm giác đó nữa. Biết đâu một ngày em còn chẳng nhìn thấy chị nữa cũng nên."
Yến Thiếu Ly vừa nghe xong, đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên, rồi bỗng nhiên chống nạnh, làm ra vẻ nghiêm túc:
"Vậy thì không được đâu ! Chị dâu em chồng cũng phải bồi dưỡng chút tình nghĩa chứ, sao có thể cả ngày không nhìn thấy mặt ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1260.html.]
“Ha hả.” Cố Nguyệt Hoài miễn cưỡng đáp lại .
Nhìn thấy thái độ Cố Nguyệt Hoài có lệ như vậy , Yến Thiếu Ly lập tức chu môi lên đầy bất mãn, rõ ràng là biểu thị mình đang tức giận nhưng nhì sao cũng chỉ thấy đáng yêu.
Hai cô nàng vừa ngươi một câu, ta một câu, không khí trong phòng cũng vì thế mà nhẹ nhõm hơn hẳn. Mọi người xung quanh đều không nhịn được mà bật cười, bầu không khí trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết.
Cố Đình Hoài nhân lúc đó rót một ly nước ấm, đặt vào tay Bạch Mân, lại hướng về nơi khác hỏi :
"Nhóm tiểu Lôi đi rồi à?"
Nga
Từ gian trong, Cố Tích Hoài ló đầu ra, giọng điệu lười biếng nhưng lại mang theo chút quan tâm:
"Đi rồi, muộn lắm rồi đó, mau ngủ sớm đi. Nguyệt Hoài ngày mai còn phải đi làm nữa kìa."
Cố Nguyệt Hoài khép lại quyển sách y học , khẽ xoa đôi mắt mỏi mệt, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với mọi người. Em chuẩn bị đi xa một chuyến, có lẽ trong vài ngày tới sẽ khởi hành. Khi trở về, nhà chúng ta sẽ bắt đầu khởi công xây dựng một căn phòng mới .”
Lời nói của cô tưởng chừng như đơn giản, nhưng hàm ý gì , trong phòng, chỉ có Cố Chí Phượng là người duy nhất hiểu rõ .