Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1252
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:17:21
Lượt xem: 1
Hắn bật cười ha hả, ánh mắt lướt qua gương mặt tái nhợt của Bạch Mân, ngập tràn sự đắc ý tàn nhẫn, như một con thú săn mồi đang chờ con mồi kiệt sức.
Là đàn ông, hắn hiểu rõ lòng dạ đàn ông—danh tiết một khi đã vấy bẩn, có mấy ai thực sự có thể bao dung? Dù Cố Đình Hoài có cao thượng thế nào, cũng không thể thoát khỏi bản năng đó. Còn Bạch Mân? Một khi đã bị hắn chạm vào, cô ta đừng mong thoát khỏi hắn cả đời này! Dù có giãy giụa thế nào, cũng chỉ có thể là của hắn!
Nụ cười của Hoàng Thịnh càng lúc càng vặn vẹo, ánh mắt sáng quắc như dã thú khóa chặt con mồi. Hắn chậm rãi tiến lên một bước, tựa như con sói đói đang vờn quanh con cừu non đã hết đường chạy trốn.
Uông Tử Yên không chịu nổi bộ dạng đắc ý đáng ghét của Hoàng Thịnh, vội vàng lên tiếng:
" Anh cả Cố, không phải như anh nghĩ đâu! Là Hoàng Thịnh hắn..."
Dù biết rằng mình lên tiếng lúc này có phần không thích hợp, nhưng trong tình huống này, cô cũng chẳng thể bận tâm quá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1252.html.]
Nga
Tuy nhiên, Bạch Mân lắc đầu, giơ tay chặn lại, giọng nói mang theo vẻ bất lực:
"Được rồi, chúng ta trở về thôi. Về rồi hãy nói tiếp."
Ngay khi cô vừa dứt lời, một bàn tay ấm áp vươn ra, nắm lấy tay cô với một lực vừa đủ, nhẹ nhàng nhưng kiên định. Bạch Mân ngẩn người, cảm nhận rõ ràng một luồng sức mạnh ấm áp từ bàn tay anh truyền sang, như một vòng tay vững chãi bao bọc lấy cô.
Cô ngẩng đầu lên và lập tức bị cuốn hút vào đôi mắt Cố Đình Hoài—đôi mắt trong suốt, sáng ngời như những vì sao đêm, không chút khinh bỉ, không một tia phán xét, chỉ chứa đựng tình yêu sâu sắc, sự thấu hiểu, và sự chở che vô bờ bến. Ánh mắt anh như muốn nói: Dù thế nào, anh vẫn sẽ ở đây bên em, bảo vệ em. Em quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Cảm giác ấm áp từ ánh mắt ấy khiến trái tim cô như được dịu lại, mọi nỗi lo âu trong cô bỗng tan biến. Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ muốn tin rằng, bất kể những gì đã qua, và dù tương lai có ra sao, anh sẽ luôn ở bên cô.
Sau đó , Bạch Mân nghe thấy Cố Đình Hoài nói : “Tiểu Mân, hiện tại anh vẫn chưa tìm được công việc ổn định, nhưng anh sẽ cố gắng. Hiện tại em không còn thân nhân, sau này, tất cả những thành viên trong gia đình anh sẽ là người thân của em, gia đình của anh sẽ là gia đình của em. Nếu em không ngại, ngày mai chúng ta sẽ đến công xã lãnh giấy kết hôn .” Cố Đình Hoài hơi đỏ mặt, giọng nói có chút lúng túng, nhưng giọng nói chậm rãi , ánh mắt lại kiên định.